Nhớ lại việc trước đây phải sửa chữa trạm truyền tin cơ sở trước đây, Phương Hằng lại hỏi: “Đúng rồi, có bảng mạch thông tin không? Bảng mạch cấp A ấy.”
“Có, ta tìm xem, ngươi muốn sửa chữa cái gì?”
“Là một trạm thiết bị liên lạc vô tuyến cơ sở, dùng để thu phát tín hiệu.”
Phương Hằng cười khổ, giải thích cho Victor.
“Khi đoàn đội của chúng ta đến đã bị Nemesis tấn công, trạm thiết bị vô tuyến cơ sở được vận chuyển trên trực thăng bị hư hại.”
“Ta miễn cưỡng sửa lại một chút, hiện tại nó phát ra công suất rất thấp, rất khó liên hệ với mấy tổ nhỏ của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.”
“Ai, ta cũng không có hi vọng sửa chữa hoàn toàn, chỉ có thể cố sửa chữa, thử mở rộng phạm vi của trạm truyền tin, liên hệ với những người khác.”
Đáng tiếc, Victor không có cách nào rời đi bệnh viện.
Nếu là hắn, chắc hẳn có thể dễ dàng sửa chữa trạm cơ sở thành trạng thái hoàn hảo nhất.
“Ta biết rồi, là trạm truyền tin.”
Victor đi ra từ trong đống máy móc rác, đem linh kiện cao cấp trên tay cho Phương Hằng.
“Nói cụ thể, ngươi gặp vấn đề gì trong lúc sửa chữa không?”
“Linh kiện ngươi bị thiếu là linh kiện cao cấp và một phần linh kiện bảng mạch cấp A, ta đoán là mô mạch điện đã bị hỏng rồi...”
Victor gật đầu suy tư: “Kết hợp với những gì ngươi đã nói về đủ các loại vấn đề như việc truyền tin bị gián đoạn, lúc ngắt lúc nối...”
“Ta đoán là mạch điện gốc xuất hiện vấn đề lúc lưu thông...”
“Vậy đi, ta cung cấp cho ngươi ba phương án giải quyết, loại thứ nhất là áp dụng trực tiếp ngẫu...”
Phương Hằng tiếp nhận linh kiện cao cấp mà Victor đưa tới, yên lặng nghe Victor thao thao bất tuyệt.
Ừm!
Ta thích ngươi tự hỏi tự trả lời!
Mặc dù không hiểu, nhưng chắc là rất lợi hại.
Sau đó một giây sau, Phương Hằng lại ngơ ngác.
Bên trong ghi chép trò chơi nhật ký phát ra một loạt tin tức mới.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận được bảng mạch linh kiện mạch điện cấp A 2, linh kiện cao cấp10 .’
‘Nhắc nhở: Độ thiện cảm giữa ngươi và Victor đã đạt tới giá trị giới hạn.’
‘Nhắc nhở: Victor truyền thụ kiến thức về máy móc cho ngươi.’
‘Nhắc nhở: Ngươi đang lắng nghe Victor truyền thụ.’
‘Nhắc nhở: Chỉ số ngộ tính của ngươi là 5, ngươi lĩnh ngộ kỹ năng - Victor truyền thụ.’
Vậy là lĩnh ngộ được kỹ năng rồi?
Phương Hằng giật mình, lập tức mở ra thanh nhân vật kiểm tra xem.
Kỹ năng: Victor truyền thụ.
Đẳng cấp: C.
Nói rõ: Cấp độ của tất cả kỹ năng loại máy móc của ngươi +10
Trâu thật.
Trước mắt Phương Hằng là thợ sửa chữa máy móc và tháo dỡ máy móc cấp 13.
Sau khi Victor truyền thụ, hai kỹ năng trực tiếp tăng lên đến cấp 23!
Đóng thanh thuộc tính nhân vật lại, Phương Hằng nhìn chằm chằm Victor bằng ánh mắt sáng rực.
Thuận miệng chỉ điểm vài câu đã là kỹ năng cấp C.
Victor chắc chắn là nhân vật NPC cấp S, không trốn đi đâu được!
Nhất định phải lừa hắn về nhà!
Không phải chỉ là một phòng bệnh vô khuẩn thôi sao?
Xây!...
Tạm biệt Victor, Phương Hằng chui lại vào cống thoát nước.
Đã hơn 6 tiếng đồng hồ kể từ khi nhóm phân thân zombie đầu tiên được hồi sinh.
Bầy zombie đã dần dần kích hoạt sinh sản bị động, số lượng đã tụ tập lại ước chừng khoảng một trăm.
Phương Hằng trở về tiệm châu báu lần nữa theo lối cống thoát nước cũ.
Hắn ngẩng đầu nhìn lỗ lớn phía trên, lợi dụng khung gỗ dựng lên một cái bệ ở đây, mượn dàn khung để bò lại mặt đất.
Để lại 20 tên zombie chờ lệnh ở chỗ, còn lại thì chia nhau ra, bắt đầu thanh lý zombie bên trong cống thoát nước ngầm.
Dù sao sau này rất có thể còn phải mượn cống thoát nước, sớm muộn cũng phải xử lý sạch sẽ.
Sau khi hoàn tất việc hạ lệnh cho đám phân thân zombie, Phương Hằng lại trở lại sân thượng ở lầu năm.
Ban đêm, các thành viên của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám chia hai nhóm, thay phiên nhau trực ban nghỉ ngơi.
Mạc Gia Vỹ không dám offline, hắn cũng gục xuống nghỉ ngơi ở chỗ này.
Dù sao sau khi offline cũng sẽ hoảng sợ mà không ngủ được, nhắm mắt lại nằm sấp một lúc, dù nhiều dù ít cũng có thể làm dịu đi trạng thái mệt nhọc.
Phương Hằng không dám đánh thức Mạc Gia Vỹ, yên lặng lên lầu 5 mà không phát ra tiếng động, chuẩn bị dùng linh kiện mới đến tay để sửa chữa trạm truyền tin đôi chút.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sân thượng ra.
Lucia còn đang thử sử dụng trạm truyền tin liên lạc.
Nàng nghe thấy tiếng vang, nhạy cảm quay đầu lại.
“Á!”
Lucia đưa họng súng đen ngòm hướng về phía cửa vào sân thượng.
Thấy là Phương Hằng, Lucia bình tĩnh lại, thu hồi súng ống, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Hằng.
Tính cảnh giác cũng không tệ lắm.
Phương Hằng nhún vai, đi về phía Lucia.
“Tình hình thế nào?”
“Hai giờ trước ta liên hệ được với tiểu đội số 12, trước mắt, bọn họ đang dọn dẹp một nhà máy hóa học.”
“Đêm nay bọn họ sẽ tạm thời nghỉ ngơi trong nhà xưởng, chuẩn bị ngày mai lúc hừng đông sẽ nghĩ cách rời đi rời đi.”
Lucia vừa nói vừa lặng lẽ quan sát Phương Hằng một chút.
“Ta vừa định tìm ngươi, nhưng không tìm được ngươi, sau đó ta và tổ 12 truyền tin lại mất liên lạc.”
“Ngươi đi đâu vậy? Mạc Gia Vỹ nói ngươi có kế hoạch chạy ra một mình, nhưng tất cả mọi người cực kỳ lo lắng cho ngươi.”
“Ta không sao, vừa mới tìm được ít đồ tốt ở bên ngoài.”
Phương Hằng nói, lấy ra linh kiện máy móc cấp cao mang về từ bệnh viện lúc trước quơ quơ trước mặt Lucia.
“Ngươi nhìn cái này.”
Lucia mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi thật sự chạy ra bên ngoài rồi? Đêm hôm khuya khoắt?”
“Lucia, ta cho rằng điều ngươi nên chú ý phải là việc ta tìm được đồ tốt chứ.”
Lucia nháy mắt, nhìn một vật hình khối trong tay Phương Hằng.
Nàng càng hiếu kỳ.
“Đây là cái gì?”
“Được rồi, ngươi nhường một chút, ta biểu diễn hiện trường cho ngươi.”
Phương Hằng tắt trạm cơ sở, móc cờ lê ra bắt đầu sửa chữa trạm truyền tin.
‘Nhắc nhở: Ngươi có được kỹ năng - sửa chữa máy móc .’
‘Nhắc nhở: Máy móc đợi sửa chữa trước mắt - trạm truyền tin tổn hại, độ tổn hại trước mắt: 13%’
‘Nhắc nhở: Trải qua sự truyền thụ của Victor, hoàn thành sửa chữa lần này dự tính có thể giảm bớt độ tổn hại đến 7%-11% .’
‘Nhắc nhở: Lần này cần công cụ: Cờ lê; nhu cầu tiêu hao: Khối sắt *2, cái đinh *17, Bảng mạch điện loại A *2, linh kiện cao cấp *, 6, trị số thể lực *22 .’