Cùng lúc đó, Dụ Giai Viện cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, nàng im lặng kiểm tra kỹ lưỡng phần giải thích nhiệm vụ.
Hai người ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau giữa không trung.
“Ngươi cũng nhận được nhiệm vụ? Đi tập kết?”
“Ừm.”
Giải thích của nhiệm vụ có khác biệt một chút, nhưng mục tiêu của nhiệm vụ là như nhau, đều đến nới tập kết.
Phương Hằng truy hỏi: “Ngươi biết địa điểm nhiệm vụ sao?”
Dụ Giai Viện khẽ cau mày, nhìn Phương Hằng, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái: “Ngươi không cảm nhận thấy sao?”
Phương Hằng thử cảm nhận lại một chút, lắc đầu nguầy nguậy.
Hoàn toàn không có.
Mặc dù trong phần giải thích nhiệm vụ đã nói là đi theo tiếng gọi đến điểm tập kết, nhưng hắn không cảm nhận thấy bất cứ cái gì cả.
“Vừa đi vừa nói, ta dẫn ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ trước.”
“Ừm, được.”
Khi hai người rời khỏi quán cà phê, Dụ Giai Viện lập tức lái xe về hướng thành phố.
...
Một con đường “Thành phố không ngủ” ở phía tây khu Adultutrand.
Trước đây, đêm tối ở đây cực kỳ náo nhiệt.
Do sự náo động vào ban ngày, nên đêm nay trở nên rất yên tĩnh.
Một quán bar ngầm nằm sâu trong cảng.
Dụ Giai Viện đưa Phương Hằng đến trước cửa quán bar.
Trên cửa có dàn chữ ngừng knh doanh.
“Đứng lại.”
Vừa định mở cửa bước vào, thì bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Nhìn xung quanh, có một cái bàn ở cửa ra vào của cửa hàng nhỏ bên cạnh quán bar, một người đàn ông đầu trọc đang nghịch điện thoại di động ngồi trước bàn.
Đầu trọc, thần sắc hung ác, hung tợn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, “Các ngươi không nhìn thấy chữ viết trên đó sao? Hôm nay có tập kích, quán bar đóng cửa, cút ra đi!”
Dụ Giai Viện đi đến trước bàn rồi nhỏ giọng thì thầm, “Chúng ta được triệu gọi đến đây.”
Đầu trọc nghe vậy thì thu lại cái vẻ hung ác trên mặt, nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, hay là thể hiện cho ta xem một chút?”
Dụ Giai Viện mở cổ tay áo ra, vén lên, lộ ra bờ vai.
Trên vai dưới lớp quần áo, râu thịt nhu động một cách kỳ lạ, phủ lên một lớp hủ hóa.
Đầu trọc lại nhìn về phía Phương Hằng.
Phương Hằng cũng tiến lên một bước rồi đưa tay ra, để lộ râu thịt dưới cổ tay áo.
“Được, đi vào đi, xem ra hôm nay có không ít người mới tới.”
Đầu trọc gật đầu, biểu thị hai người có thể đi vào.
Phương Hằng đi vào quán bar với Dụ Giai Viện.
Khoảng hai mươi người đứng rải rác trong đại sảnh quán bar.
‘Nhắc nhở: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ hiện tại – Tập kết trong bóng tối’.
Phương Hằng nhìn xung quanh, quan sát mọi người trong đại sảnh.
Hầu hết bọn họ đều giống với Dụ Giai Viện, mặc rất nhiều quần áo trên người, che kín người.
Nếu quan sát kỹ lưỡng, một bộ phận nhỏ người có dấu vết hủ hóa.
“Những người này đều là...”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, bọn họ cũng giống như chúng ta, đều là được triệu gọi tới, xem ra cũng đều là bị ô nhiễm hơn nữa còn xuất hiện hủ hóa rồi, cũng có khả năng bản thân đã biến thành đọa lạc giả.”
Dụ Giai Viện dẫn theo Phương Hằng, hai người đứng cùng nhau ở một góc quán bar, nhỏ giọng giải thích: “Khi ô nhiễm đạt đến một mức độ nhất định, có lúc sẽ nhận được sự triệu gọi từ nguồn gây ô nhiễm, có thể bỏ qua sự triệu gọi, cũng có thể làm theo sự triệu gọi mà đến tập hợp.”
Phương Hằng nghe vậy cả kinh, lập tức cảnh giác lên, “Chờ một chút, theo lời của ngươi nói, vậy nên chúng ta đã tìm được nguồn ô nhiễm của ngươi sao?”
“Không phải như vậy. Ô nhiễm được chia thành ô nhiễm trực tiếp và ô nhiễm gián tiếp. Ví dụ, nguồn ô nhiễm A gây ô nhiễm cho B, B là nguồn ô nhiễm gián tiếp gây ô nhiễm lên C. Vậy thì nếu chúng ta là C, chúng ta chỉ có thể giải quyết triệt để ô nhiễm bằng cách loại bỏ nguồn A, còn B sau khi đọa lạc có thể bắt đầu triệu gọi C tất cả các chuỗi thấp hơn như D, E, F, v.v..”
Phương Hằng xoa cằm, ý thức được rằng điểm rắc rối của ô nhiễm.
Phải tìm từng đứa một mới có thể tìm thấy nguồn ô nhiễm ban đầu.
Phương Hằng tiếp tục hỏi: “Nếu ngươi từ chối triệu gọi thì điều gì sẽ xảy ra? Ô nhiễm sẽ tăng nhanh?”
“Về lý thuyết mà nói thì phớt lờ triệu gọi sẽ không bị phạt thêm, nhưng ta chỉ là nghe nói rằng thông qua triệu gọi, có cơ hội tiếp xúc với những người ô nhiễm cấp cao hơn, đó cũng là một trong những cách để tiến tới đọa lạc giả, sau đọa lạc giả sẽ được trao cho sức mạnh.”
“Ồ? Còn có thể có được sức mạnh? Sao? Ngươi không muốn trở thành đọa lạc giả?”
“Một khi ngươi trở thành đọa lạc giả, mạng của ngươi nằm trong tay của nguồn ô nhiễm và tất cả những kẻ gây ô nhiễm ở chuỗi cấp cao hơn ngươi. Giả sử ngươi là D, ngươi phải tuân theo mọi mệnh lệnh của C và B và nguồn ô nhiễm A, ngay cả khi là bảo ngươi đi chết, ngươi vẫn phải làm điều đó hơn nữa ngươi không thể từ chối triệu gọi được nữa.”
“Điều đáng sợ nhất chính là đọa lạc là quá trình không thể đảo ngược, một khi đọa lạc ngươi sẽ vĩnh viễn bị khống chế, mà một khi bất luận kẻ nào ở chuỗi trên A, B, C của ngươi chết đi, ngươi cũng sẽ lập tức theo đó mà hủ hóa thành sinh vật mất đi thần trí.”
Dụ Giai Viện khi nói bất giác nắm chặt tay.
Phương Hằng nheo mắt lại.
Các chất gây ô nhiễm có cấu trúc tổ chức rõ ràng, nghe giống như sơ đồ kim tự tháp.