“Nhưng mà trong nơi tu luyện còn có một quyển vương, cho nên ta chỉ có thể dẫn một mình hắn đi vào, ngươi chờ ở chỗ này là được rồi.”
Doãn Vạn Sâm vừa nói vừa đi đến tủ đựng đồ bên cạnh, lấy ra một bộ quần áo luyện công màu trắng ném cho Phương Hằng.
“Ngươi thay quần áo trước đi.”
Trong khi Phương Hằng đang thay quần áo, Doãn Vạn Sâm lại nhìn Dụ Giai Viện, “Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Dụ Giai Viện gật đầu, đặt lọ thuốc phục hồi tinh thần lực ngắn hạn trên bàn cất vào trong ba lô.
“Không tệ, cũng đủ rồi.”
Phương Hằng thay xong, đi tới nhìn một chút, đột nhiên cười gượng.
Trên bàn bày ra hơn mười hộp thuốc, mỗi hộp đều có 48 bình.
Thuốc phục hồi tinh thần lực cấp cao.
Hắn nhận ra loại thuốc này.
Hiệu quả rất tốt, hơn nữa giá cả khá đắt đỏ.
Vấn đề là nếu uống quá nhiều trong một thời gian ngắn, hiệu quả sẽ ngày càng kém đi, hơn nữa những tác động tiêu cực phía sau sẽ cần phải mất nhiều thời gian để giải quyết.
Nếu như uống nhiều loại thuốc như vậy vào dạ dày, ít nhất phải mất ba năm mới có thể loại bỏ hoàn toàn các tác dụng tiêu cực.
“Nhiều như vậy? Có cần thiết không?”
“Có!”
Doãn Vạn Sâm rất nghiêm túc gật đầu, liền nói: “Cầm thuốc đi, chúng ta đi thôi.”
Ngay sau đó, Phương Hằng thay sang bộ quần áo có biểu tượng của một người tu luyện Thần bí học, hắn đặt lọ thuốc vào ba lô của người chơi rồi rời khỏi phòng giám sát cùng với Doãn Vạn Sâm.
Giống như những gì Doãn Vạn Sâm đã nói, trời đã về đêm, không có ai trên lối đi của nơi tu luyện.
Đi thang máy lên tầng sáu, đi qua một dãy hành lang dài, Phương Hằng đi theo Doãn Vạn Sâm tiến vào một phòng tu luyện cỡ lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tu luyện, Phương Hằng không khỏi kích động.
Ở trung tâm của nơi tu luyện rộng lớn, một chiếc bình thủy tinh hình trụ lớn kết nối trần nhà và mặt đất.
Một nhãn cầu nổi lên ở trung tâm của bình thủy tinh hình trụ.
Không phải nhãn cầu của con người, mà là một nhãn cầu màu đỏ cam, trong mắt màu vàng và con mắt dựng đứng.
Con mắt của Albula.
To gấp đôi người bình thường.
Phương Hằng đã nhìn thấy nó trong một cuốn sách.
Nó là một dạng sống đến từ thế giới khác, được coi là biểu tượng của tri thức, người ta có thể cầu nguyện với nó để có được kiến thức liên quan đến Thần bí học.
Còn về việc Con mắt của Albula có đáp ứng hay không, đó lại là chuyện khác.
Có hơn một chục người tu luyện Thần bí học mặc quần áo trắng ngồi rải rác xung quanh ống trụ thủy tinh, tất cả đều nhắm mắt và tập trung, dường như đang ở trong trạng thái tu luyện cầu nguyện.
Vụt!
Con mắt khổng lồ lơ lửng trong bình thủy tinh dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức mở ra.
Đồng tử của Phương Hằng đột nhiên co lại.
Con mắt của Albula nhìn về phía Phương Hằng, đánh giá một cái, rồi lại từ từ đóng lại.
"Con mắt của Albula được xem là sản phẩm Thần bí học, tỉ mỉ nhìn, quan sát, thử thành lập liên kết với con mắt của Albula, ngươi có thể thông qua cách thức cầu nguyện nhận được tri thức Thần bí học từ trên người nó."
"Thiết lập khơi thông yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực, thời gian của chúng ta rất gấp, tinh thần lực không đủ thì uống thuốc bổ sung, đừng tiết kiệm."
Doãn Vạn Sâm đứng bên cạnh Phương Hằng nói rất nhỏ, "Nhưng nhất định phải cẩn thận, bây giờ ngươi chỉ có Thần bí học sơ cấp, thời gian tu luyện chắc chắn không thể vượt quá ba tiếng, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng, ngươi chết ở chỗ này ta sẽ rất phiền đó, hiểu rồi chứ?"
"Ừ."
"Còn chuyện nữa nhất định phải nhớ kỹ, nhìn thấy cái vòng tròn màu đỏ kia không?"
Phương Hằng nhìn theo hướng Doãn Vạn Sâm giơ tay chỉ.
Trên mặt đất cách trụ thuỷ tinh khoảng ba mét vẽ một vòng tròn, vây toàn bộ vật chứa thuỷ tinh hình trụ vào chính giữa.
"Con mắt của Albula sau khi nhân loại đến gần sẽ sinh ra dao động kịch liệt, cho nên tuyệt đối không được đến gần nó, người của hội Thần bí học bố trí lượng lớn thiết bị cảnh báo trên mặt đất, có nhằm vào nhân loại bên ngoài, cũng có nhằm vào con mắt Albula, một khi đi tới sẽ đụng phải cảnh báo, vì vậy tuyệt đối không được lại gần đường màu đỏ đó."
"Những việc cần chú ý chỉ nhiều như vậy, người anh em ngươi cố lên, tuyệt đối đừng có vấn đề, ngoài ra ta không thể ở lại chỗ này lâu, một mình ngươi ở lại đây tu luyện."
Doãn Vạn Sâm dặn dò xong, vỗ vỗ bả vai Phương Hằng, dùng cằm chỉ camera giám sát ở mỗi góc phòng.
"Có chuyện gì dùng tay ra hiệu gọi, ta ở phòng giám sát nhìn, xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào cũng sẽ tới."
"Ừ, được."
Phương Hằng đáp lại một tiếng, đưa mắt nhìn Doãn Vạn Sâm rời khỏi, lúc này mới chậm rãi bước lên phía trước, học bộ dáng của mấy người tu luyện khác ngồi xuống đất, trước mặt đối diện với con mắt của Albula.
Phương Hằng từ từ thả cảm giác của bản thân ra.
Ù!
Đó là cái gì?
Áp lực!
Cảm giác thả ra, Phương Hằng tức khắc cảm nhận được một luồng áp lực toả ra từ con mắt của Albula đè ép về phía mình.
Uy thế tinh thần lực tạo thành.
Không phải là con mắt của Albula cố ý toả ra.
Cường độ không lớn, với tinh thần lực hiện tại của Phương Hằng có thể dễ dàng chống đỡ.
Sau khi Phương Hằng quen với áp lực dần dần thả tinh thần lực của bản thân ra, bao lấy cảm giác và lan dần tới, từ từ đến gần con mắt của Albula, thử thiết lập liên kết tinh thần với nó, đạt mục đích 'cầu nguyện' thu được tri thức.