“Đối với những người như chúng ta, những người đã bị ô nhiễm, việc kích hoạt những điều cấm kỵ sẽ đẩy nhanh tốc độ ô nhiễm trong biển ý thức.”
Dụ Giai Viện cảm thấy rõ ràng được sự ô nhiễm trong biển ý thức của nàng đang lan rộng.
Liều chết một phen!
Để cho kịp, nàng dự định dành trọn thời gian ba ngày để ô nhiễm lan rộng.
“Chúng ta sắp triệu hoán tiểu quỷ từ địa ngục. Trong sách Thần bí học có ghi chép, ác ma tiểu quỷ là sinh vật dưới đáy địa ngục, trời sinh mang thuộc tính hỗn loạn. Chúng sẽ dẫn dụ người phạm tội, đại biểu cho thế lực tà ác.”
“Đã từng có người triệu hoán tiểu quỷ đồng thời ký khế ước với tiểu quỷ, lợi dụng tiểu quỷ để tiêu trừ ô nhiễm, do đó tránh khỏi việc trở thành đọa lạc giả.”
“Đương nhiên, vì điều đó chúng ta cũng cần phải trả giá.”
Dụ Giai Viện chậm rãi nói: “Bất kể ngươi trả cái giá đắt như thế nào, vẫn tốt hơn là trở thành một đọa lạc giả.”
Nỗ lực cuối cùng rồi!
Phương Hằng không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe, tập trung bố trí nghi thức ma pháp trận.
Với một nét bút cuối cùng đã hoàn thành việc thiết lập ma pháp trận luyện kim, toàn bộ ma pháp trận đang chuyển động với tốc độ rất nhanh.
Phương Hằng vội vàng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước.
“Két két két...”
Những vết nứt không gian màu đỏ thẫm xuất hiện phía trên ma pháp trận lơ lửng.
Các vết nứt từ từ lan rộng.
Dụ Giai Viện nhìn chằm chằm vào những vết nứt, không khỏi cầu nguyện trong lòng.
Thành công đi! Nhất định phải thành công!
...
Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà bỏ hoang.
Những nhân viên của tổ 7 của đội điều tra đã bao vây toàn bộ tòa nhà bỏ hoang.
“Trưởng quan, bọn họ đã ở trong đó mười phút rồi. Xác nhận rằng kẻ tình nghi Phương Hằng và Dụ Giai Viện hiện đang ở trong tòa nhà bỏ hoang, đội chi viện phía sau sẽ đến trong vòng năm phút nữa.”
“Được rồi, trước khi đội chi viện tới đừng vội hành động, thực lực của kẻ địch vẫn còn chưa rõ, cực kỳ nguy hiểm, chú ý phong tỏa khu vực xung quanh, tuyệt đối phải...”
Ngay khi đang nói, thì vẻ mặt của Đan Phúc Tài liền thay đổi, hắn quay lại nhìn về hướng tòa nhà.
Ánh sáng đỏ sẫm tràn ra từ tầng ba của tòa nhà bỏ hoang!
Không hay!
Sức mạnh của dao động không gian đó ...
Chết tiệt!
Là nghi thức!
Nghi thức kết nối với địa ngục!
Bọn họ đã chạm vào điều cấm kỵ!
Tất cả các thành viên của đội hành động đều nhìn về phía tầng ba của tòa nhà bỏ hoang, trên mặt học lộ ra thần sắc nặng nề.
Kẻ nào dám động vào điều cấm kỵ, chắc chắn là kẻ nguy hiểm nhất!
Nguyễn Tử Doanh nhìn chằm chằm vào tòa nhà ở phía trước, vô thức nắm chặt tay.
Phương Hằng.
Hắn rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Đã nói là ngươi chỉ đến đây để học khoa học tự nhiên thôi mà? Tại sao bây giờ lại bắt đầu làm nghi thức cấm kị luôn rồi?
Sao hắn lại dám làm vậy?
Đan Phúc Tài nhìn màu đỏ sẫm phía xa, trong lòng đột nhiên kêu lên không ổn.
Thôi toang rồi.
Nhớ lại vụ cướp Con mắt của Albula vừa xảy ra, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng vô cùng đáng sợ.
Chẳng lẽ bọn họ muốn làm nghi thức hiến tế?
Nghi thức cần có kỳ vật viễn cổ để hiến tế, vì vậy bọn họ mới đến cơ sở huấn luyện Thần bí học trước một bước để lấy cắp Con mắt của Albula.
Một tầng mồ hôi lạnh đột nhiên tràn ra trên trán Đan Phúc Tài.
Hai kẻ điên đó!
Rốt cuộc thì bọn họ đang muốn làm cái gì chứ!
Rốt cuộc thì loại nghi thức cấp cao nào cần phải hiến tế kỳ vật viễn cổ?
Không được! Không thể chờ đợi thêm nữa! Nhất định phải ngăn cản bọn họ lại!
Đan Phúc Tài đột nhiên vẫy một tay.
“Lập tức hành động! Chú ý tự bảo vệ mình, ngăn cản bọn họ cử hành nghi lễ!”
Nguyễn Tử Doanh đang định đi theo, nhưng bị Đan Phúc Tài giơ tay ra ngăn nàng lại, “Đợi đã! Ngươi ở lại đây!”
...
Tầng ba của tòa nhà bỏ hoang.
“Xì!”
Phía trên ma pháp trận lơ lửng, một sinh vật với cái đầu màu đỏ chui ra từ vết nứt trong hư không.
Ác ma tiểu quỷ!
Cái đầu lớn của nó chiếm hơn phân nửa cơ thể, hình dáng cơ thể trông có chút giống một đứa trẻ mới sinh của loài người, sau lưng mộc một đôi cánh màu đỏ sẫm, sừng ngắn mọc trên trán, sau lưng còn mọc ra một cái đuôi dài, tứ chi cực kỳ gầy.
Ác ma tiểu quỷ lơ lửng giữa không trung, nhe răng cười, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, một chiếc cùm xích sắt màu đỏ tươi được buộc vào mắt cá chân của nó.
Nhìn kỹ thì, đầu kia của xích sắt được nối với một khe hở hư không đỏ thẫm.
“Cạc cạc cạc, con người! Tại sao ngươi lại triệu hoán Michele vĩ đại!”
Phương Hằng ngẩng đầu quan sát ác ma tiểu quỷ trước mắt, sau đó nhìn sang Dụ Giai Viện bên cạnh, ra hiệu ngươi đến chỉ dẫn.
Nhìn thấy việc triệu hoán thành công, hai mắt Dụ Giai Viện lấp lánh vẻ phấn khích, nàng bước tới đứng trước mặt Phương Hằng, nói: “Michele vĩ đại đại nhân, tinh thần của chúng ta đã bị ô nhiễm, chúng ta muốn loại trừ ô nhiễm, vì điều này chúng ta sẵn sàng trả giá bằng một trăm phần linh hồn thuần khiết.”
“Ồ hô!”
Ác ma tiểu quỷ nghe thấy linh hồn thuần khiết, hai mắt của nó lập tức phát sáng.
“Không! Phàm nhân ngu xuẩn, ngươi cho rằng một trăm linh hồn thuần khiết thì có thể khiến Michele đại nhân giúp ngươi được sao? Không! Một nghìn phần! Ta muốn một nghìn linh hồn thuần khiết!”