Trong chốc lát, ánh sáng vàng lại chiếu vào trong đại sảnh.
Tượng nữ thần một lần nữa phát ra ánh sáng dịu dàng.
Phương Hằng nhắm chặt mắt lại.
Hắn cảm nhận rõ ràng một dòng sức mạnh Thần thánh ấm áp từ bên ngoài truyền vào bên trong cơ thể, sau đó từ trong cơ thể rót vào trong biển ý thức.
Ô nhiễm màu xám trong biển ý thức sợ hãi trước sức mạnh Thần thánh, bắt đầu tức tốc chạy trốn trong biển ý thức.
Những tia sáng màu vàng sẫm càng ngày càng nhiều chiếu mạnh vào trong biển ý thức, gần như dần dần lấp đầy toàn bộ biển ý thức.
Sự vẩn đục của ô nhiễm cuối cùng khó tránh khỏi, dần dần tiêu tán dưới sức mạnh của Thánh quang.
Thấy trước mắt ô nhiễm sắp bị tiêu tán tận gốc.
Ửm!?
Cái gì!
Đột nhiên nội tạng của Phương Hằng co giật thật mạnh một lúc.
Khí tức ô nhiễm màu xám rõ ràng đã bị áp chế và thu nhỏ đến cực điểm, gần như bị diệt, nhưng đột nhiên, một dòng sức mạnh từ trên trán Phương Hằng bộc phát!
Cam Hồng Hoa, người đang chủ trì nghi thức, sắc mặt đột biến, những hạt mồ hôi lớn chảy đầy trán.
Đó là cái gì!
Cam Hồng Hoa nhìn chằm chằm vào Phương Hằng.
Chỉ thấy trên trán Phương Hằng hiện lên một tia sáng màu đỏ sẫm.
Một ấn ký từ từ xuất hiện.
Trong đại sảnh ánh sáng Thần thánh màu vàng bị kích thích, điên cuồng hội tụ bay về phía thân thể Phương Hằng!
Ma pháp trận được khắc trên sàn quay nhanh, toàn bộ đại sảnh theo đó khẽ rung chuyển.
Dụ Giai Viện phát hiện có điều không đúng, thấp giọng hỏi: “Cam giáo chủ? Hắn làm sao vậy?”
Cam Hồng Hoa không trả lời, mà chỉ nhìn chăm chú vào Phương Hằng, sự nghi ngờ và kinh ngạc trong mắt hắn ngày càng sâu.
Nghi thức đang vượt khỏi tầm kiểm soát!
“Két!”
Dụ Giai Viện lại nghe thấy một tiếng động nhỏ khác.
Quay đầu nhìn lại phương hướng phát ra âm thanh, có một vết nứt nhỏ trên bức tượng nữ thần bằng đá ở giữa đại sảnh!
“Kẹt kẹt kẹt kẹt kẹt kẹt kẹt kẹt …..”
Trong nháy mắt, vết nứt lan rộng lên toàn bộ tượng đá với tốc độ cực nhanh!
“Bùm!”
Bức tượng đá nữ thần nổ tung trước mắt Dụ Giai Viện!
Đá vụn bay tứ tung!
Cam Hồng Hoa nhìn chăm chú vào Phương Hằng, với sự kinh hoàng trong ánh mắt hắn.
“Quỷ, hạt giống quỷ...?”
Không hay!
Cam Hồng Hoa không quan tâm tiếp tục điều khiển nghi thức, đột nhiên kéo mạnh Dụ Giai Viện sang một bên, hét lên: “Mau! Đi thôi!”
“Vút!!”
Cái gì?
Dụ Giai Viện bị Cam Hồng Hoa kéo đi về phía cửa, theo bản năng nàng quay lại nhìn Phương Hằng một cái.
Một ánh sáng đỏ rực rỡ nở ra sau lưng hắn.
Ánh sáng đỏ lóe lên bầu trời lấy Phương Hằng làm trung tâm, đồng thời một làn sóng sức mạnh bạo ngược từ phía sau lan ra.
Đó rốt cuộc là loại sức mạnh khủng bố gì vậy?
...
Trên con đường chính dẫn đến khu dân nghèo, một chiếc ô tô chạy vụt qua.
Tính từ vụ sự cố Atoma Cervantes bắt đầu từ đêm hôm trước, Đan Phúc Tài đã bận rộn suốt một ngày hai đêm, hắn hầu như không nhắm mắt nghỉ ngơi được chút nào.
Hầu hết mọi thứ đều liên quan đến Phương Hằng.
Tối hôm qua, hắn chỉ là thiếu chút nữa bắt được Phương Hằng, thật không ngờ tới lại bị đọa lạc giả Tôn Chiêu Vũ chặn lại.
Sau một trận chiến khốc liệt, hai bên cuối cùng đã toàn thân rút lui.
Trải qua một trận chiến với Tôn Chiêu Vũ, khí tức xung quanh hoàn toàn bị xáo trộn, bọn họ lại lần nữa mất đi dấu vết của Phương Hằng.
Mãi cho đến vừa nãy, trụ sở chính đã nhận được báo cáo từ các công dân nói đã nhìn thấy Phương Hằng xuất hiện trong một khu dân nghèo.
Đan Phúc Tài ngay lập tức dẫn một đội đến thăm dò điều tra.
Nguyễn Tử Doanh cũng đi theo.
Nàng bây giờ cũng rất đau đầu.
Ngay cả ngoại tuyến cũng không thể kết nối được với Phương Hằng, trực tuyến thì hắn lại bị coi là kẻ tình nghi và buộc phải hành động cùng với Ủy ban điều tra Thần bí học.
Nàng cũng không biết Phương Hằng rốt cuộc đang giở trò gì!
Rõ ràng Phương Hằng mới tiến vào trò chơi cho đến nay thời gian còn không đến hai ngày, nhưng nàng cảm giác những chuyện đã trải qua hai ngày này phiền phức còn nhiều hơn những gì mà nàng đã trải qua hai năm nay.
Nguyễn Tử Doanh không khỏi hỏi: “Theo những gì ngươi suy luận bây giờ, Phương Hằng muốn dùng Con mắt của Albula để làm vật cống phẩm tiến hành hiến tế, bây giờ nghi thức của hắn đã thất bại, hắn cũng sẽ không đi gặp đọa lạc giả. Hắn lại xuất hiện trong khu dân nghèo làm cái gì? Tin tình báo của ngươi có vấn đề không đấy?”
“Nguồn thông tin đáng tin cậy. Ta nghĩ rằng trốn trong khu dân nghèo là một lựa chọn thông minh. Khu dân nghèo căn bản không có máy giám sát. Bọn họ có thể thoát khỏi sự theo dõi của thiên nhãn ở đó, chỉ là đáng tiếc, vận may của bọn họ không được tốt lắm, lại bị người khác tố cáo rồi.”
Chiếc xe chạy khỏi khu vực Adutlutrand, di chuyển dọc theo đoạn đường lầy lội rồi giảm dần tốc độ.
Nguyễn Tử Doanh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.
Khoảng hai mươi cây số phía trước chính là một khu dân nghèo.
Đó là khu vực không ai quản lý, được biết đến là nơi bẩn thỉu và lộn xộn, thậm chí đến việc dùng nước dùng điện cũng bị hạn chế.
Tiếp theo đây phải làm thế nào để tìm thấy Phương Hằng đây?
“Không gấp, khoan hẵng bứt dây động rừng. Một nhóm nhân viên điều tra lúc đầu đã cải trang thành dân nghèo tiến vào bên trong nội bộ để điều tra rồi, ta tin chắc rằng rất nhanh thôi sẽ có kết quả, lần này tuyệt đối sẽ không để cho hắn lần nữa thoát khỏi từ trong tay chúng ta.”
Vút!