Sau khi vụ nổ kết thúc, Thịnh Đào nhìn lên phía xa, hắn nhìn về phía Phương Hằng đang vội vàng chạy trốn.
“Ngươi đang làm gì vậy! Vậy mà lại để cho cái thứ côn trùng đó chạy mất rồi! Mau đuổi theo đi!”
Kuramod không nhịn được gầm lên, “Ngươi còn chờ đợi cái gì! Thịnh Đào! Hắn đã “thế suy sức yếu” rồi!”
Thịnh Đào không trả lời, mà quay lại nhìn lần nữa, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong Đại sảnh, ngoại trừ hai thủ lĩnh Hài cốt hàn băng, tất cả Hài cốt vong linh khổng lồ vừa mới nổ tung hết.
Là một cái bẫy sao?
Thịnh Đào nhanh chóng suy nghĩ.
Hắn cảm thấy không phải.
Đây là phản ứng hoảng hốt của Phương Hằng.
Đuổi theo!
Không để ý đến hai thủ lĩnh Hài cốt hàn băng đang đuổi theo mình, Thịnh Đào nhanh chóng đuổi theo hướng mà Phương Hằng đã biến mất.
Phương Hằng lúc này đã đi dọc theo lối đi trở lại khu vực ngầm của nhà thờ.
Bỏ ra công sức mồ hôi nước mắt rồi!
Một đống Hài cốt hàn băng tinh anh khổng lồ đều hy sinh trong trận chiến rồi.
Hắn vốn nghĩ rằng mình có thể gây cho Thịnh Đào một ít phiền phức.
Kết quả vẫn là hắn đánh giá thấp Thịnh Đào.
Tự nổ không gây sát thương cho đối thủ.
Mồi đã được thả ra, bước tiếp theo là xem đối phương có cắn câu hay không!
Phương Hằng nhanh chóng chạy về phía Thần điện tín ngưỡng, nhanh chân quay trở lại đại sảnh, bố trí một ma pháp trận phòng thủ đơn giản tại chỗ.
Thịnh Đào thận trọng đi theo hướng chạy trốn của Phương Hằng, tốc độ của hắn không nhanh lắm.
Vừa nãy lơ đễnh một chút, đã ngã vào đường của Phương Hằng, ngọn lửa địa ngục bao trùm cơ thể hắn mờ đi trong vài phần.
“Kuramod, ngươi có thể kiên trì được bao lâu?”
“Yên tâm đi, ít nhất còn có hai giờ đồng hồ!” Kuramod tức giận nhìn về phía Phương Hằng đã chạy trốn, trầm giọng nói: “Mau đuổi theo đi! Ta không muốn chơi trò chơi với con chuột già kia thêm nữa! Giết hắn ngay lập tức! Ngay lập tức! Ngay và luôn!”
“Ta biết rồi, trên người hắn đã sớm bị nhiễm khí tức ô nhiễm, trốn không thoát được đâu.”
Thịnh Đào cảm nhận được phương hướng Phương Hằng đã chạy trốn, hắn sải bước lớn về phía trước đuổi theo hắn.
Cho đến khi bọn họ đến trước một cánh cửa màu vàng sẫm.
Thịnh Đào lại dừng bước chân.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của thuộc tính thần thánh từ cánh cổng.
“Thánh đình...”
Thịnh Đào tự lẩm bẩm, trong lòng nâng cao thêm vài phần cảnh giác, đẩy cửa bước vào.
“Cạch két két két két...”
Khe hở trên cánh cửa dần dần được đẩy ra, Thịnh Đào nhìn thấy Phương Hằng đang đứng ở nơi sâu nhất của đại sảnh hình tròn.
“Ha ha ha ha ha! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Chẳng phải ngươi chạy rất giỏi sao! Chạy đi! Tiếp tục chạy đi!”
Nhìn thấy Phương Hằng hết đường chạy, ảo ảnh màu đỏ Kuramod ở trên vai Thịnh Đào lớn tiếng cười ha ha, hét lên: “Để ta xem còn chạy được đi đâu!”
Phương Hằng chăm chú nhìn Thịnh Đào, một lớp mồ hôi lạnh mỏng chảy ra trên trán hắn.
“Các ngươi rốt cuộc là ai, hạt giống quỷ lại là cái gì!”
Kuramod cười điên cuồng, “Hề hề, ngươi muốn biết sao! Ta cứ không nói cho ngươi biết đấy! Hiện tại ngươi không có tư cách nói chuyện với bọn ta...”
“Thịnh Đào, giải quyết hắn đi! Nhanh lên! Còn chờ với đợi cái gì!”
Thịnh Đào không bước lên trước.
Hắn căn bản không có tùy tiện tiến vào đại sảnh, mà là đứng ở bên ngoài đại sảnh, cẩn thận quan sát xung quanh toàn bộ đại sảnh, cuối cùng dán mắt lên trần nhà.
“Xem ra là một ma pháp trận siêu lớn, đây chính là kế hoạch của ngươi sao?”
Thịnh Đào chú ý đến những đường vân ma pháp trận dày đặc trên trần nhà.
“Không ngờ Thánh đình lại bố trí ma pháp trận ở chỗ này.”
Ánh mắt Thịnh Đào có vài phần lạnh lùng, lại nhìn về phía Phương Hằng, “Chuột nhắt chính là chuột nhắt, thích trốn ở dưới lòng đất tối tăm, làm mấy cái chuyện bẩn thỉu.”
Nói rồi, Thịnh Đào đưa tay ra, hướng tay lên trần nhà.
Vù! Vút vút!
Mấy quả cầu lửa ngưng tụ xoay với tốc độ cao lao ra từ trong tay Thịnh Đào.
“Bùm! Bùm bùm bùm!!”
Trần nhà vỡ tan dưới sự bắn phá của quả cầu lửa!
Đống đổ nát đang cháy tiếp tục rơi xuống từ trần nhà.
Ma pháp trận cũng bị phá hủy.
Nhìn thấy ma pháp trận trên trần nhà bị phá hủy, Phương Hằng không nói lời nào, càng nhíu mày sâu hơn, hai tay nhanh chóng ngưng tụ ấn ký trước mặt, Cuốn sách lời thề liền xuất hiện.
“Hộ!”
Vút!
Ma pháp trận nhỏ mà Phương Hằng vừa bố trí dưới chân lập tức được kích hoạt.
Dưới sự gia trì sức mạnh của ma pháp trận, Tấm khiên thần thánh xuất hiện trong đại sảnh, đóng chặt lối vào của đại sảnh tín ngưỡng.
“Ha ha ha ha! Thế này thôi à?”
Kuramod nhìn Phương Hằng đang bị dồn vào góc chết, không khỏi cười lớn: “Tên ngốc! Không phải chứ? Không phải ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút mánh khoé này của ngươi mà có thể ngăn cản được bọn ta sao!”
Phương Hằng không quan tâm đến Kuramod, mà là nhìn chằm chằm vào Thịnh Đào, Cuốn sách lời thề trong tay hoán đổi sang Cuốn sách người chết, hỏi lại lần nữa: “Hạt giống quỷ rốt cuộc là cái gì?”
“Ngươi không cần biết nữa đâu.”
Thịnh Đào nhìn thấy những động tác nhỏ của Phương Hằng, tùy ý đưa tay ra rồi vẫy về phía trước.
“Bùm!”
Một vết nứt xuất hiện trên kết giới thánh quang chặn trước mắt của Thịnh Đào, rồi vỡ thành từng mảnh!
Thịnh Đào bước về phía trước, bước thẳng vào đại sảnh.
“Còn có mánh khóe gì nữa, cứ lấy hết ra đây ta xem nào.”
“Đứng lại! Đợi đã!”
Phương Hằng hét lớn một tiếng, duỗi tay ngăn cản hai người, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Ta sẽ đi cùng với các ngươi! Để cho ta một con đường sống!”