Đám người chơi Vong linh học huyên náo ngoại giới vẫn chưa rời đi, vẫn còn tiếp tục gây chuyện, la hét để bọn họ thả người.
Thả người á?
Bọn họ căn bản chưa từng túm Phương Hằng, lấy đâu để thả?
Cho dù Phương Hằng thật sự ở trong tay bọn họ, Hàn Đông Minh tuyệt đối không thể vì vậy mà thả người.
Đây là vấn đề thể diện.
Tổ điều tra Liên Bang trung ương tiến hành nhiệm vụ điều tra chuyên môn, lúc nào cần người chơi của Hiệp hội vong linh cho phép?
Nếu lần này thả người, điều tra sau này còn tiếp tục thế nào?
Sau khi trở về còn tiếp tục khai triển công việc thế nào?
“Người dẫn đầu bên ngoài cụ thể là ai? Điều tra rõ ràng chưa?”
Thủ hạ đáp lại nói: “Là kẻ cố ý tung tin tức, để điều tra ngọn nguồn còn cần một chút thời gian.”
“Hiệp hội nghiên cứu vong linh thì sao? Nhiều người ngăn ở bên ngoài như vậy, bọn họ không quản sao?”
Mặt thủ hạ lộ vẻ khổ sở, đáp lại nói: “Chúng ta đã kháng nghị với Hiệp hội nghiên cứu vong linh, chỉ là bây giờ bọn họ còn đang cùng Thánh đình và Liên Bang chúng ta tiến hành hội đàm thảo luận ba bên về vấn đề Thánh nữ mất tích, mấy người phụ trách ở lại bảo vệ hiệp hội nghiên cứu đang bế quan gia cố ma pháp trận, không để ý đến chúng ta…”
Đang nói, một điều tra viên khác vội vã đi vào giữa phòng, đi tới bên tai Hàn Đông Minh nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi Hàn Đông Minh nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đáng chết!
Ba nhân viên Thánh đình hắn giấu ở phòng vật chứng bị phát hiện!
“Hiệp hội nghiên cứu vong linh biết chuyện này chưa?”
“Vẫn chưa!”
“Nhanh, để bọn họ mang đồ rời đi trước, nhất định không thể lộ ra, lập tức đi làm.”
“Vâng!”
May mắn trong bất hạnh, người của Hiệp hội nghiên cứu vong linh chưa phát hiện chuyện này.
Có lẽ bọn họ đã phát hiện, nhưng không nói.
Hàn Đông Minh hít một hơi thật dài.
Chung quy hắn vẫn thấy phía sau tất cả điều này có người đang thao túng!
Người cướp đá nguyên sơ là người của Hiệp hội nghiên cứu vong linh sao?
Chỉ là một cảnh cáo?
Phải biết đá nguyên sơ của Viona vĩnh viễn không chỉ có một viên.
Mất một viên thật ra không quan trọng như vậy.
Hàn Đông Minh cảm thấy chuyện kỳ quái, trầm giọng nói: “Bọn họ nói như thế nào? Thấy rõ ràng người tập kích là ai sao?”
“Nghe nói năng lực người tập kích cực mạnh, tinh thông ảo thuật nào đó, người của ba người Thánh đình rơi vào ảo thuật, không thấy rõ người tập kích, chỉ là đối phương không động thủ giết người diệt khẩu, cũng không hủy hoại ma pháp trận, chỉ là cầm đá nguyên sơ đi, vì vậy người của Thánh đình nghi ngờ lần tập kích này là cảnh cáo của Hiệp hội nghiên cứu vong linh.”
“Ừ... ảo thuật…”
Hàn Đông Minh khẽ ừ, không khỏi cảm thấy rất nhức đầu.
ảo thuật sao?
Trong nhận thức tuyệt đại đa số người, ảo thuật là một loại hệ thống tu luyện cực kỳ khó khăn.
Sơ kỳ yeeseu kỳ cục, hậu kỳ lại mạnh lạ thường.
Khó lòng phòng bị, không cẩn thận sẽ rơi vào ảo thuật bị khống chế.
Sẽ là ai chứ?
Bỗng nhiên, Hàn Đông Minh ý thức được không ổn, hắn chợt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hắn có một loại cảm giác kỳ quái.
Đám người gây chuyện phía ngoài có liên quan chuyện này không?
...
Một trò khôi hài kéo dài đến đêm khuya, cho đến sau khi đạo sư Pushy hoàn thành gia cố ma pháp trận chạy tới quát lớn thì mọi người mới có thể kết thúc.
Đạo sư Pushy và Liên Bang liên quan mật thiết, cho dù là người của Liên Bang bồi dưỡng, có mấy phần hương khói với Liên Bang.
Nhưng hắn không có chút thiện cảm với người của Liên Bang trung ương.
Lúc rời đi chỉ là xa xa lướt qua mấy người Hàn Đông Minh, trong đôi mắt mang theo chút cảnh cáo.
Sắc mặt Hàn Đông Minh một hồi xanh một trận trắng.
Hắn biết sau lưng có người đang tính toán, cố tình trong chuyện ẩn giấu người Thánh đình này bọn họ không chiếm đạo lý, cũng không có biện pháp phát tác.
Thậm chí Hàn Đông Minh còn không thể xác định rốt cuộc chuyện đá nguyên sơ bị mất có phải Hiệp hội nghiên cứu vong linh làm hay không.
“Đội trưởng, chúng ta cần tiếp tục điều tra không?”
“Tra, dĩ nhiên phải tra! Phải tra được!”
“Những người còn lại bị chúng ta mời tới điều tra thì làm thế nào? Liên Bang khu đông đã kháng nghị với chúng ta, hy vọng chúng ta lập tức thả người.”
“Thả sao, không bắt được Phương Hằng, bắt những người này có ích lợi gì? Chờ một lát, đợi hai mươi tư giờ qua thì thả người.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, Phương Hằng đã trở lại trong trò chơi lần nữa, mang theo túi tàn hương mới tiến vào Punoze có một lúc lâu.
Ba tên cốt hài vong linh thủ lĩnh mới hoàn thành đánh dấu tinh thần ngoan ngoãn đứng ở cạnh góc tường.
Trên võng mạc trò chơi của Phương Hằng không ngừng hiện nhắc nhở.
‘Nhắc nhở: Đánh dấu tinh thần của phân thân zombie của người chơi thất bại…’
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của người chơi thành công đánh dấu cốt hài vong linh (thủ lĩnh), đẳng cấp sinh vật này quá cao…’
Trải qua một thời gian khảo thí ngắn, trong lòng Phương Hằng đại khái hiểu ra.
Tính cả thời gian nghỉ ngơi của Kỷ Hiểu Ba sau khi kiệt sức thao túng thần khí vạc đen, bình quân chưa đến nửa giờ hắn có thể hoàn thành đánh dấu tinh thần một thủ lĩnh cốt hài vong linh.
Liên tục đánh dấu thành công ba thủ lĩnh cốt hài vong linh, Kỷ Hiểu Ba ngừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi khôi phục tinh lực, thuận tiện bắt đầu thêm nhiên liệu tàn hương vào bên trong vạc lớn màu đen.