Đột nhiên, một dòng lời nhắc trò chơi lướt qua.
‘Nhắc nhở: Kỹ năng bị động của người chơi - Con mắt toàn tri phát huy hiệu lực, nhìn xuyên qua ảo ảnh hiện tại’.
“Huh?”
Một tầng sương trắng bao phủ băng giá phía trước tiêu tán.
Tầng sương trắng này hóa ra chỉ là ảo ảnh?
Phương Hằng cảm giác được gì đó, nheo mắt nhìn xuống phía dưới.
Từ trên cao nhìn xuống, ở phía dưới Phương Hằng rất nhiều người đã tụ tập trên lối đi dẫn đến Ngục hàn băng.
Huh?
Xem ra là đang mai phục?
Kỳ lạ.
Bọn họ đang mai phục ai vậy chứ?
Nhiều người mai phục như vậy, hẳn là mấy thế lực lớn tranh đấu nhau đây mà?
Phương Hằng cảm thấy tò mò hơn.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, hắn nhất định sẽ đi xuống xem xem tình hình gì.
Nhưng bây giờ tình thế cấp bách.
Thời gian còn lại càng ngày càng ít.
Điều quan trọng là phải tập trung đối phó với Viona.
“Đừng gây sự, đừng kiếm chuyện...”
Phương Hằng trong lòng lẩm nhẩm vài câu, trực tiếp vượt qua vòng vây từ bên trên, cấp tốc bay về hướng lâu đài hàn băng.
Bên dưới, bao phủ trong sương mù băng giá.
Một lượng lớn các đội phục kích đã tập trung tại đây.
Jacek thậm chí còn tự thân dẫn những người ưu tú của đội buôn đến đây canh giữ.
Ngoài bọn họ ra, cùng nhau mai phục Phương Hằng còn có nhiều đội lớn khác nhau đến từ thế lực bản địa Punoze, thậm chí còn có một số ít đội nhóm người chơi.
Đối với hành động gần đây của Phương Hằng, bọn họ phán đoán rằng Phương Hằng có xác suất cao sẽ trở lại lâu đài hàn băng.
Đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến lâu đài hàn băng!
Vị trí phục kích tuyệt vời.
Chỉ cần Phương Hằng dám tới, hắn nhất định sẽ có đi không có về!
Jacek nhìn chằm chằm vào lối vào thông đạo phía xa.
Đằng sau hắn, các chiến binh đi cùng đội buôn Kulodi tham gia phục kích cũng bị giày vò không nhẹ.
Ganno cũng nằm trong số đó.
Hắn nấp sau công sự che chắn, đổ một lọ thuốc chống hàn lạnh vào miệng, khẽ chửi rủa thầm trong miệng.
Tất cả ngọn nguồn đều là do Phương Hằng!
Lần trước hắn bị Phương Hằng lừa, tưởng rằng trên người mình bị hạ lời nguyền vậy nên đã mang theo Phương Hằng hỗn vào đội ngũ của đội buôn.
Sau khi sự việc xảy ra, hắn bị bắt về lại đội buôn Kulodi và bị đánh đến chết, sau đó là do ông của hắn đến đảm bảo các thứ, rồi mới tha cho hắn một mạng, bảo hắn lần này đến đây để lập công chuộc tội.
Nếu không phải là do Phương Hằng, hắn hiện giờ đã ngủ một giấc thật sâu ở trong doanh địa rồi.
Làm gì có chuyện ở cái nơi này mà chuộc tội?
Đột nhiên, một người bạn đồng hành bên cạnh Ganno phát hiện ra điều gì đó, đẩy nhẹ Ganno, nhỏ giọng nói: “Hửm? Đội trưởng, ngươi nhìn phía trên đi, có thứ gì đó mới bay qua phải không?”
Ganno buồn bực nói: “Ngươi hoa mắt rồi sao? Có cái gì đâu kia chứ? Ở đây quanh năm tuyết bao phủ, đến chút đồ ăn được còn cũng chẳng có, đều chết hết rồi.”
“Chẳng lẽ là người?”
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy, bão tuyết lớn như vậy, mấy cái pháp thuật dạng bay căn bản không có tác dụng, hơn nữa còn có kết giới phản ma pháp, trừ phi kẻ đến là pháp thần.”
Người đó lại dụi dụi mắt, lại ngảng cổ nhìn lên bầu trời, sau đó cũng uống một ngụm thuốc chống cảm lạnh, gật đầu nói: “Đội trưởng nói có lý... Thời tiết xấu kiểu này, khiến ta sinh ra ảo giác luôn rồi.”
Đằng sau bọn họ, Lý Khanh Nhiên cùng hơn 20 người từ Hội nghiên cứu vong linh cũng trộn lẫn vào trong nhiều đoàn đội.
Bọn họ tới đây không phải là vì đối phó Phương Hằng, mà là tìm cách cứu Phương Hằng ra.
Lúc đầu, bọn họ nghĩ rằng có thể gây ra một sự xáo trộn gây hoảng loạn gì đó.
Nhưng sau khi thực sự đến địa điểm mai phục và nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, trái tim của Lý Khanh Nhiên như dần chìm xuống đáy vực.
Quá nhiều người rồi đó!
...
Rất nhanh, sau khi Phương Hằng lại bay trên cao liên tục thêm nửa tiếng nữa, bay tới lối vào thành hàn băng bên ngoài lâu đài hàn băng.
Lúc này trời đã gần sáng.
Phương Hằng sau khi đáp đất thì khôi phục lại hình dạng con người, hắn đi về phía cổng chính của thành hàn băng.
Bên ngoài thành, Khấu Minh và tiểu đội của hắn đang lo lắng tìm kiếm ở cổng vào lâu đài hàn băng.
Bọn họ cũng nhận được tin đồn về việc đối phó với Phương Hằng từ bên ngoài truyền tới, hắn biết bên ngoài đang có người chặn đường, bọn họ liều mạng tìm cách liên lạc với Phương Hằng.
Đáng tiếc trên đường đi Phương Hằng căn bản không hề ngoại tuyến, bọn họ căn bản không thể liên lạc được với hắn.
Khấu Minh đang lo lắng cho tình hình của Phương Hằng thì đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở đằng xa.
Hắn nhìn kỹ hơn.
Hóa ra lại là Phương Hằng?
Khấu Minh dụi dụi mắt.
Không ngờ thực sự là hắn!
Khấu Minh nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn mấy người phía sau chạy tới, “Phương Hằng tiên sinh! Ngươi đã quay về rồi!”
Phương Hằng sớm đã chú ý đến đám người Khấu Minh đứng ở lối vào lâu đài hàn băng, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của bọn họ hắn cảm thấy hơi bị kỳ lạ.
Chẳng phải chỉ là rời đi một chuyến thôi mà.
Có cần phải kích động đến thế không?
Khấu Minh nhìn về phía sau Phương Hằng, nghi hoặc hỏi: “Hử? Những người khác đâu? Bọn họ không trở về cùng ngươi sao?”
“Những người khác?”
0
Phương Hằng tưởng rằng kế hoạch đã thay đổi, vậy nên hắn có vẻ hơi nghiêm túc và hỏi: “Ta không gặp những người khác trên đường, Từ Thạc bọn họ đến tìm ta sao? Bọn họ gặp phải chuyện gì đặc biệt sao?”