Phương Hằng hòa lẫn vào trong rất nhiều hành khách, đi theo dòng người ra khỏi sảnh sân bay.
Liên bang Trung tâm là trung tâm quyền lực của toàn bộ Liên bang.
Nghe thì có vẻ như đây là nơi an toàn nhất trong toàn Liên bang.
Tuy nhiên, thực tế thì ngược lại hoàn toàn.
Liên bang Trung tâm luôn bị dư luận chỉ trích về phương diện an ninh bảo vệ.
Chỉ riêng năm ngoái đã xảy ra hơn một trăm vụ tấn công khủng bố do các nhóm chống Liên bang thực hiện.
Có lẽ chính là vì nằm ở Liên bang Trung tâm nên mới bị các thế lực chống Liên bang nhắm tới.
Trước khi đến Phương Hằng đã nhờ Mạc Gia Vĩ giúp hắn đổi sang một cái chứng minh nhân dân mới.
Khuôn mặt đã được sửa đổi một chút nhưng vẫn sử dụng tên cũ.
Bên ngoài sân bay, Phương Hằng nhìn quanh, đang định gọi vào số mà thầy Dicky đã đưa cho hắn.
Ngay khi hắn vừa lấy điện thoại di động ra, một chiếc ô tô thể thao màu xanh đậm cách đó không xa đã lái tới và đậu bên cạnh hắn.
“Lên xe đi.”
Phương Hằng ngạc nhiên liếc nhìn mỹ nhân đang ngồi trên ghế lái của xe.
“Là Phương Hằng đúng chứ? Thầy Olgel mấy ngày trước đã đi tham dự một hội thảo hội nghị học thuật. Hắn đã gọi điện cho ta và nhờ ta chăm sóc ngươi, giúp ngươi hoàn thành thủ tục nhập học.”
Phương Hằng gật đầu, lên xe, thắt dây an toàn.
“Xưng hô thế nào?”
“Đồng Giai.”
Đồng Giai đeo một cặp gọng kính màu đen.
Nàng không chút tò mò nào về Phương Hằng.
Thầy Olgel quan hệ rộng, có rất nhiều bạn bè, hàng năm có vô số người chơi muốn thông qua sự giới thiệu của hắn để vào được Đại học Haines.
“Ngươi đến muộn một tháng, kỳ tuyển sinh nửa cuối năm nay của trường đại học đã kết thúc rồi.”
Đồng Giai giới thiệu ngắn gọn về tình hình hiện tại của trường.
“Ngươi là sinh viên tuyển sinh đặc biệt do thầy Olgel tiến cử. Ngươi được nhận vào với tư cách là sinh viên chuyển trường và không cần phải thi, nhưng mà học phí vẫn phải đóng.”
“Đúng rồi, ngươi định ở ký túc xá hay định thuê một căn phòng ở gần đây? Chỗ ở do trường bọn ta cung cấp chỉ có phòng đơn, giá cao hơn bên ngoài một chút, trong phòng có cung cấp khoang trò chơi. Nếu điều kiện cho phép, ta kiến nghị tốt nhất ngươi nên chọn ở kí túc.”
“Ừm, được, ta sẽ ở kí túc.”
Phương Hằng không thiếu tiền, hắn đương nhiên lựa chọn ở kí túc phòng đơn.
Để tránh rắc rối, Phương Hằng đã lên sẵn kế hoạch trước khi đến.
Trong khoảng thời gian này thì cứ yên tâm mà lo học hành đàng hoàng.
Nếu trốn trong trường mà không ra ngoài thì chuyện rắc rối sẽ không tìm đến tận nơi đâu nhỉ?
Đừng gây rắc rối!
Chỉ có học tập thôi!
“Lựa chọn thông minh.”
Đồng Giai búng tay nói tiếp: “Khác với trong trò chơi, ở trong thế giới thực, nội dung học tập của các trường đại học chỉ mang tính lý thuyết, việc nâng cao năng lực thực tế trong trò chơi là có hạn. Ngoài ra, Liên bang còn tổ chức các kỳ thi chung cho các trường dành cho người lớn hàng năm. Nếu vượt qua được bài thi, ngươi có thể vào viện nghiên cứu liên quan để làm việc, nếu ngươi có hứng thú với việc nghiên cứu khoa học...”
“Thôi, ta không quan tâm.”
“Ừm.”
Đồng Giai liếc nhìn Phương Hằng.
Khoảng 4 phần 5 tổng số sinh viên của Haines đang theo học tại trường đều thuộc phái nghiên cứu học.
Hầu hết trong số bọn họ không nắm vững loại học thuật này trong trò chơi.
Học tập học thuật có hệ thống là một khía cạnh, vượt qua kỳ thi của Liên bang mới là mục tiêu lớn nhất của bọn họ.
Còn về 1 phần 5 số sinh viên còn lại, thì bọn họ đến trường học vì có nhu cầu thực tế về kỹ năng học tập hoặc do tình cờ có được các kỹ năng học thuật liên quan.
Hầu hết người chơi thuộc dạng này đều là đám người tinh anh trong trò chơi.
Phương Hằng không có hứng thú với vụ thi cử của Liên bang.
Có nghĩa là hắn thuộc vế sau.
Đồng Giai giới thiệu ngắn gọn một số hạng mục chú ý trong trường cho Phương Hằng.
Nàng phát hiện ra Phương Hằng hình như không thích nói nhiều, trả lời rất ngắn gọn, ừm, ừ, ờ, à, cũng chưa bao giờ đặt câu hỏi.
Đúng lúc Đồng Giai cảm thấy Phương Hằng khó có thể giao tiếp được thì điện thoại di động của cô vang lên.
Cuộc gọi này giống như nhấn nút bắt đầu, suốt đường đi, điện thoại di động của Đồng Giai liên tục đổ chuông.
Hơn nửa tiếng sau, xe từ từ tiến vào trường Haines.
“Cái gì? Mất kiểm soát? Đợi đã, kiểm soát hiện trường, ta sẽ quay lại ngay!”
Giọng điệu Đồng Giai càng ngày càng gấp gáp, nàng cấp bách liếc nhìn Phương Hằng ở bên cạnh, lưỡng lự lại không nói.
Phương Hằng nhìn Đồng Giai, gật đầu nói: “Không sao đâu, ngươi có thể đi làm việc của mình trước, một mình ta không sao đâu.”
“Xin lỗi nhé, đây là thẻ học viên của ngươi. Ta đã sắp xếp ổn thỏa trước cho ngươi rồi. Ta sẽ dẫn ngươi đến phía dưới của tòa ký túc xá A. Thủ tục nhận phòng do quản lý ký túc xá ở tầng 1 xử lý, khóa học thì ngươi xuống tầng trệt của tòa nhà giảng dạy rồi tự mình lựa chọn, nếu gặp phải cấn đề không rõ có thể gọi vào số của ta.”
Phương Hằng gật đầu, trả lời vẫn rất đơn giản.
“Ừ, cảm ơn.”
“Xin lỗi nhiều nhé.”
Đồng Giai đã quen với thái độ lạnh nhạt của Phương Hằng, nàng lại xin lỗi, đưa Phương Hằng đến phía dưới lầu ký túc xá rồi vội vàng rời đi.
Phương Hằng xuống xe, nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, hắn bất giác nhún vai, xoay người đi vào tòa lầu ký túc xá.
Một người lại càng tốt!
Hắn còn chê bên cạnh có một cục phiền phức ấy chứ.