Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2385 - Chương 2391 - Mảnh Vỡ

Chương 2391 - Mảnh vỡ
Chương 2391 - Mảnh vỡ

“Trong giới học thuật, trùng dung hợp không gian được coi là một sinh vật bí ẩn có thể xuyên qua không gian. Ví dụ như nó có thể duy trì một nửa cơ thể của mình ở một không gian trong khi nửa cơ thể còn lại ở một trạng thái đặc biệt khác! Nó sẽ không bị ảnh hưởng của không gian nhiễu loạn, cũng không bị không gian phân cắt!”

“Điều này thật sự rất thần kì! Đó là một món quà từ đấng tạo Hóa!”

“Nó có ý nghĩa to lớn đối với sự hiểu biết của chúng ta về Không gian học. Điều ta muốn nói với các ngươi là Liên bang Trung tâm sẽ trưng bày trùng dung hợp không gian trong phòng triển lãm vào tối nay.”

“Đương nhiên, ngoài trùng dung hợp không gian liên quan đến Không gian học của chúng ta, phòng triển lãm này cũng sẽ trưng bày những khám phá và thành tựu của nhiều ngành khác trong năm qua, cũng như một số đồ quý hiếm, bao gồm một số vật trưng bày do trường chúng ta cung cấp.”

Đôi mắt thầy Wicker ánh lên sự hưng phấn.

“Trùng dung hợp không gian lần đầu tiên công khai triển lãm với bên ngoài. Ta kiến nghị các trò không nên bỏ lỡ. Tối nay nhà trường sẽ tổ chức cho sinh viên đến tham quan phòng triển lãm. Những sinh viên quan tâm đến các lĩnh vực học thuật khác cũng có thể đến đó. Mọi người có thể ngồi xe đỗ ở cổng tây của trường, đúng năm giờ chúng ta sẽ khởi hành...”

Mặc dù giáo viên Wicker nói rất hào hứng nhưng không có nhiều sinh viên thực sự quan tâm đến chuyện đó.

Một buổi học kết thúc, Phương Hằng nhìn Fana rời đi.

Cho đến thời điểm hiện tại, hành động của Hắc Bảo trông có vẻ tương đối chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, Phương Hằng cảm thấy Hắc Bảo sẽ không đến mức đặt cược tất cả lên người hắn.

Hắn chỉ là một phần dự phòng trong kế hoạch tập kích mà thôi.

Một khoản bảo hiểm bổ sung.

...

Phòng triễn lãm.

Không có nhiều sinh viên quan tâm đến triển lãm, có hơn năm mươi sinh viên đã cùng nhau ngồi xe buýt đến tham gia triển lãm.

Phương Hằng không quá nổi bật trong đám đông.

Thầy Wicker kiên trì mỗi ngày đều mặc một bộ đồ vest đen cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ luôn trong trạng thái nói năng thận trọng, không nói cười tùy tiện.

Nhưng khi bước vào phòng triển lãm, Wicker nhìn thấy trùng dung hợp không gian được đặt trong lồng kính, cuối cùng cũng không nhịn được, trên mặt thấp thoáng lộ ra vẻ hưng phấn.

“Trùng dung hợp không gian, nó thật là đẹp, lòai sinh vật này có thể ký sinh trong không gian, cấu tạo của nó...”

Phương Hằng nhìn thấy Wicker đứng trước lồng kính lẩm bẩm lẩm nhẩm, hắn cảm thấy tò mò hơn chút, tiến lên quan sát.

Một sinh vật loại trùng màu nâu xám có nhiều chân, lơ lửng giữa không trung.

Phần chân của nó có nhiều vật thể giống như giác hút và da của nó còn có những sợi lông cong.

“Xì xì...”

Trùng dung hợp không gian dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi vặn vẹo về hướng Phương Hằng đang đứng.

Phương Hằng nhíu chặt mày.

Hắn có một loại cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

Giống như có một sự cảm ứng không thể giải thích được giữa hắn và trùng dung hợp không gian.

“Các ngươi nhìn kìa! Nó động rồi! Động đậy rồi!”

Một sinh viên đang quan sát nhìn thấy vậy thì nhỏ giọng hò lên.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều bị trùng dung hợp không gian thu hút.

Thầy Wicker điều chỉnh gọng kính, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ.

Nhiều bài nghiên cứu đã chỉ ra rằng trùng dung hợp không gian phải mất hàng chục nghìn năm mới di chuyển được, làm sao lại có thể đột nhiên xuất hiện chuyển động lớn như vậy được?

Điều này thật vô lý!

Trong khi xung quanh đang xì xào bàn tán, Phương Hằng nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.

“Trùng dung hợp không gian là sinh vật trong suốt, chỉ có thể quan sát được bằng mắt thường khi tiếp xúc với tia xạ tần số cao. Trước đây, nó chưa bao giờ hoạt động ở trạng thái có thể phát hiện được bằng mắt thường. Sao vậy? Ngươi cũng quan tâm đến Không gian học sao?”

Phương Hằng quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Không biết từ khi nào Đồng Giai đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Trong hai ngày qua, một nghiên cứu do Đồng Giai chủ trì đã tạo ra bước đột phá lớn.

Nàng quá tập trung vào nghiên cứu đến nỗi hoàn toàn quên mất lo việc nhập học của Phương Hằng.

Vừa hay hôm nay có buổi triển lãm, nàng đến đây giúp đỡ, không ngờ lại gặp được Phương Hằng ở đây, sau đó trí nhớ mới vực dậy, tiến lên nói chuyện.

“Ừm, ta đang học về Không gian học nên muốn tìm hiểu thêm.”

Phương Hằng nhìn đi nơi khác, khẽ gật đầu.

Hắn quên hỏi Fana.

Tại sao Hắc Bảo lại theo dõi Đồng Giai?

“Mấy ngày vừa qua ngươi có quen với cuộc sống trong trường không?”

“Ừm, ở đây rất yên tĩnh, rất thích hợp cho việc học.”

“Vậy thì tốt rồi, nhưng mà Không gian học không phải là điểm mạnh của trường chúng ta,” Đồng Giai lắc đầu nói, “Ở đây ngươi chỉ có thể học thêm một số điều cơ bản. Nếu muốn học sâu hơn, ngươi phải vào trò chơi.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Trên thực tế, giống như vong linh học, hầu hết các kỹ năng học được bên ngoài trò chơi đều dựa trên tính nguyên lý.

Nếu muốn tiếp tục học tập cao hơn, nhất định phải vào thế giới trò chơi có liên quan đến cái đang học.

So sánh hai vế, học ngoại tuyến bảo đảm về độ an toàn hơn.

“Đúng rồi, ta đưa ngươi đi xem một thứ.”

Đồng Giai tâm tình không tệ, vừa nói vừa dẫn Phương Hằng đi về phía phòng triển lãm khu C.

Phòng triển lãm khu C.

Bình Luận (0)
Comment