Tyrant đi trước mở đường, Phương Hằng ở một bên vung đại khảm đao phối hợp chặt chẽ với nó.
Tay chân gãy tùm lum!
Do bị bắn bởi pháo hỏa tiễn phản lực của xe bọc thép, nên tòa bệnh viện đã bị nổ tung mấy chỗ.
Đám zombie tràn vào tòa bệnh viện từ khắp mọi hướng.
Phương Hằng vừa triệu hoán đám zombie ở dưới cống thoát nước tập hợp lại ở bệnh viện, vừa đi theo Tyrant lên lầu bốn.
Chém giết thẳng một đường, cho đến khi đi tới hành lang lầu ba.
Sau đó, Phương Hằng lại nhìn thấy mấy quả cầu cơ giới quen thuộc kia.
Hộ vệ cơ giới vẫn còn đang vận hành, chúng đang điên cuồng bắn càn quét lũ zombie.
Xem ra tình huống không tệ, lưới phòng ngự do Victor bố trí vẫn chưa bị thất thủ.
Nhưng làm sao để đi lên đây?
Phương Hằng nhìn cửa sổ bên cạnh.
Linh cảm lại tới.
Nhưng liệu Tyrant - zombie thao tác dựa trên cơ sở này có thể làm được không?
Phương Hằng thử trao đổi với ý thức sơ cấp của Tyrant.
Nó dường như hiểu được ý của Phương Hằng, mà khẽ gật đầu.
“Soạt soạt soạt…”
Đám dây leo lại vươn ra từ phía sau Tyrant.
Lúc này, nó cúi người xuống và đưa tay về phía Phương Hằng.
Phương Hằng cũng không khách khí mà giẫm lên cánh tay của Tyrant, và ngồi xuống “cái ghế” dây leo đang nhô ra ở đằng sau lưng nó.
Dây leo vươn ra làm “dây an toàn”, quấn chặt Phương Hằng vào “cái ghế”.
Đã chuẩn bị xong.
“Bịch, bịch…”
Tyrant lùi về sau hai bước.
Sau đó nó sải bước dài, tăng tốc độ lao về phía cửa sổ.
“Xoảng!”
Cơ thể mạnh mẽ của nó đã làm cửa sổ bằng ván gỗ chắc chắn bị vỡ hoàn toàn!
Tyrant mang theo Phương Hằng ở đằng sau, phá vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Ở bên ngoài cửa sổ.
Sau khi Tyrant rời khỏi tòa nhà, nó bỗng đi giơ tay phải lên.
“Soạt! Soạt soạt!”
Dây leo mọc ra từ cánh tay phải của Tyrant, nó nhanh chóng lao vọt lên phía trên và bám chắc vào cửa sổ ở trên lầu bốn.
“Soạt soạt!”
Dây leo mau chóng rút lại khoảng cách.
Cơ thể đang sa xuống của Tyrant bỗng dưng khựng lại, sau đó lập tức bị kéo lên nhờ dây leo rút lại.
Lơ lửng giữa không trung, Tyrant lại đưa tay trái ra.
“Soạt soạt soạt!”
Những dây leo lại bắt đầu quấn chặt lấy cửa sổ lầu năm.
“Xoảng!”
Được dây leo kéo lên lầu năm, Tyrant dùng nắm đấm để đập vỡ kính cửa sổ của lầu năm, rồi trực tiếp xông vào trong từ bên ngoài lầu năm.
“Ha ha, cái phương tiện nhiều chức năng này đúng là không tệ.”
Tiến vào hành lang lầu năm, Phương Hằng vỗ một cái lên bả vai của Tyrant rồi nhảy xuống từ sau lưng nó.
“Đứng lại! Đứng yên ở chỗ đó! Đừng cử động!”
Phương Hằng từ từ xoay người lại và nhìn về phía Victor đang đứng sau lưng.
Victor đang cầm súng săn dài chĩa vào hắn.
“Victor, ta không mong ngươi dùng nghi thức chào đón kiểu này với ta đâu.”
“Im miệng!”
Victor nhìn chằm chằm vào Phương Hằng với vẻ mặt hung hăng.
“Đừng tưởng ta không biết là Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám các ngươi đã dẫn đám zombie bên ngoài tới! Rốt cuộc là các ngươi muốn cái gì ở ta!”
“Ngươi hiểu lầm rồi, quả thật là có người muốn gây bất lợi cho ngươi, nhưng ta không liên quan gì tới nàng, ngươi có nhớ lúc trước ta đã nói với ngươi rằng trong Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám có nội gián không.”
Victor bán tín bán nghi.
Độ tín nhiệm của hắn đối với Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đã hạ xuống đến mức điểm đóng băng.
“Còn Tyrant sau lưng ngươi thì sao! Chuyện gì xảy ra với nó vậy!”
Victor lại tiếp tục chất vấn hắn: “Ngươi không phải là người của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám người ư? Sao ngươi có thể kiểm soát Tyrant!”
Phương Hằng vỗ một cái lên bả vai của Tyrant.
“Để ta giới thiệu với ngươi, hắn là năng lực đặc thù của ta, từ Ngày Tận Thế tới nay đã có rất nhiều người thức tỉnh một số năng lực đặc thù…”
Phương Hằng vừa nói một cách chậm rãi, vừa đưa lọ thuốc ở trên tay lên mà ra hiệu với hắn.
“Ngươi nhìn này, ta đã tốn rất nhiều sức lực để tìm thuốc ngăn ngừa virus G giúp ngươi đấy, vừa tìm được là ta lập tức chạy về tìm ngươi.”
“Thuốc ngăn ngừa? Ngươi vậy mà tìm được nó nhanh thế?”
Victor rất kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên tay Phương Hằng.
Nó là loại thuốc có thể cứu được tính mạng của Angel!
“Ngươi đặt lọ thuốc xuống dưới đất, rồi từ từ đẩy nó tới.”
Phương Hằng dang hai tay ra, đặt lọ thuốc xuống dưới đất rồi đẩy nó tới chỗ Victor.
Victor nhặt thuốc ngăn ngừa virus G lên giống như đang nhặt được báu vật vậy, sau đó hắn để nó ở trong lòng bàn tay và kiểm tra một lượt.
“Thế nào? Bây giờ ngươi đã tin chưa?”
“Là thật…”
Victor bỏ khẩu súng săn dài xuống.
Trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng hắn cũng có hơi áy náy về hành động khi nãy của mình.
“Thật xin lỗi ngươi Phương Hằng, ta đã tưởng rằng ngươi với tên khốn đánh bom tòa nhà kia là cùng một phe…”
Phương Hằng xua tay: “Không sao, ta hiểu mà.”
‘Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ - thỉnh cầu của Victor.’
'Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh - tín hiệu cầu cứu không xác định.’
'Nhắc nhở: Độ thiện cảm giữa ngươi và Victor đã tăng lên đáng kể.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, có nó thì Angel được cứu rồi, ta rất cảm ơn ngươi, Phương Hằng…”
“Ta cũng không biết phải báo đáp ngươi thế nào, vừa nãy ta có lỗi với ngươi quá...”
Vì kích động nên Victor nói năng không mạch lạc cho lắm.
Phương Hằng liếm môi.
Nếu nhiệm vụ đã được hoàn thành, độ thiện cảm cũng tăng lên nhiều, vậy tiếp theo đến lượt hắn nghĩ cách lừa Victor về nơi ẩn núp của hắn rồi.
“Không sao đâu, Victor, ngươi cũng đã có thuốc ngăn ngừa virus G trong tay, vậy tiếp theo ngươi tính sao?”
“Tiếp theo.”
Victor nhíu chặt mày lại.
“Lúc bắt đầu xảy ra tai nạn, ta muốn quay lại công ty Meteor, chỉ có họ mới có cách giúp Angel khôi phục lại sức khỏe.”
“Nhưng ngươi đã không tìm được người của công ty Meteor, bên ngoài đã trở thành một đống đổ nát, không một ai biết tình hình hiện tại của công ty Meteor.”
“Không sai, vậy nên sau đó ta muốn đi nhờ vả Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, nhưng có vẻ như bây giờ ta không thể tin tưởng vào bọn họ nữa.”
Hiện tại Victor có cảm giác như bản thân đã bị dồn vào bước đường cùng.
Hắn cảm thấy rất bất lực, chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu.