Trong lòng Phương Hằng không nhịn nổi, hắn nói thầm rồi đứng dậy.
Có ý nghĩa gì?
Mất cả buổi cũng chỉ để mình phải làm nhiệm vụ sớm thôi hay sao?
Phương Hằng nghĩ thầm nếu mình dọn dẹp nhện biến dị trước, sau đó lục soát hết tất cả khu S, đến lúc đó liệu có tính là hoàn thành nhiệm vụ sớm hay không?
Sau này chờ lúc người của Liên Bang lái máy bay trực thăng tới thành phố Pinewood liệu sẽ khiến cho hai bên cực kỳ xấu hổ hay không?
“Phương Hằng, còn cả chuyện này nữa, ngươi có hứng thú với kế hoạch trăng máu không, ta đại diện cho phía Liên Bang chính thức mời ngươi tham gia vào kế hoạch trăng máu.”
“Kế hoạch trăng máu là cái gì?”
Phương Hằng nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
“Ừ, đây là hạng mục kế hoạch mà chính phủ Liên Bang sẽ công bố một nửa ra bên ngoài.”
“Nó tồn tại vì mục đích cứu giúp càng nhiều người quan trọng vượt qua trăng máu, mục tiêu cứu giúp đều là những người có thành tựu rất cao trong từng lĩnh vực hoặc cống hiến nhiều cho Liên Bang.”
“Liên Bang cố gắng để bảo vệ bọn họ hết mức có thể.”
Trần Ngự kiên nhẫn giải thích.
“Sau khi mở server, đợt trăng máu đầu tiên sẽ là lúc nguy hiểm nhất trong trò chơi.”
“Sau khi tham gia vào kế hoạch trăng máu, Liên Bang sẽ cung cấp cho ngươi một tờ danh sách nhân viên, trong khi trăng máu, những người trong danh sách đó sẽ vào nơi ẩn núp của ngươi.”
“Tương ứng, Liên Bang cũng sẽ trợ cấp nhất định với những công hội lớn trong trò chơi tham gia vào kế hoạch trăng máu.”
“Những trợ cấp đó bao gồm tài chính, điểm số trong trò chơi, còn cả các loại tài nguyên.”
Phương Hằng hiểu rõ.
Hắn đã từng đọc qua số liệu mà phía chính phủ Liên Bang công bố.
Ban đầu, sau khi mở server, từ ngày thứ ba tỷ lệ tử vong dần tăng theo một đường thẳng tắp, sau này lại có xu hướng giảm nhẹ dần.
Mãi cho đến lúc xảy ra đợt trăng máu đầu tiên, tỉ lệ người chơi tử vong đã đạt giá trị lớn nhất.
Trong trăng máu vẫn còn rất nhiều thiết lập được ẩn giấu.
Ví dụ như trong lúc đang trăng máu, zombie sẽ rơi vào tình trạng điên cuồng, tính tấn công tăng mạnh trên diện rộng, hơn nữa càng dễ dàng cảm nhận được người chơi đang còn sống.
Trừ điều đó ra còn một điểm cực kỳ quan trọng.
Càng nhiều người chơi tụ tập trong một nơi ẩn núp nào đó, cường độ và số lượng zombie tấn công nơi ẩn núp đó sẽ càng cao!
Vì tỷ lệ tử vong trong trăng máu liên tục tăng cao chứ không hề giảm, nên Liên Bang cũng rất đau đầu vì việc này.
Hơn nữa còn có cả những thiết lập ẩn, vậy nên Liên Bang không thể không mượn sức của các công hội trò chơi và các công ty game khác.
Phương Hằng suy nghĩ rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa sẽ đến đợt trăng máu đầu tiên?”
Trần Ngự yên lặng rồi thở dài.
Hắn nghĩ thầm, đúng là Phương Hằng chẳng hề quan tâm tí gì đến trăng máu.
Tuy nhiên cũng đúng thôi.
Chỉ dựa vào sức chống đỡ của nơi ẩn núp, kể cả Phương Hằng có logout rồi ủy quyền cho người khác quản lý cũng có thể dễ dàng vượt qua mười đợt trăng máu.
“Còn 10 ngày.”
Phương Hằng bấm ngón tay tính toán.
10 ngày hơi gấp gáp, có khi không kịp.
Hắn còn định ở lại thành phố Pinewood cày quái, đến lúc đó chưa chắc đã có thể kịp chạy về nơi ẩn núp.
Ngoài ra, Phương Hằng cũng không muốn để quá nhiều người biết đến nơi ẩn núp bí mật.
“Thôi, ta không tham gia đâu, không kịp thời gian.”
“À, được rồi, ta đề nghị ngươi vẫn nên suy nghĩ thêm một chút, nếu như đổi ý thì cứ liên lạc với ta.”
Trần Ngự thấy khá đáng tiếc, nếu như có nơi ẩn núp của Phương Hằng, vậy ít nhất cũng có thể giúp đỡ 50 người chơi sống sót một cách thuận lợi.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Hằng mở laptop, trích tài liệu ghi hình từ trong trò chơi.
“Ừm...”
Phương Hằng mở băng ghi hình, bắt đầu cắt rồi biên tập.
...
“Ầm! Pằng pằng!”
Phương Hằng nhanh chóng giải quyết hai con zombie, rồi huých vai phá tung cửa của căn phòng cuối hành lang.
Trong phòng, Victor đang đứng quay lưng về phía cửa, sau đó hắn quay người lại.
“Ngươi là ai?”
“Có phải ngươi là người gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài đúng không?”
“Đúng, là ta, ngươi là người Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám sao?”
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên cùng lúc, đầu Victor trúng đạn, ngã vào vũng máu.
Trong khách sạn, Lão Hắc xem đoạn băng video nhận trong hòm thư cá nhân.
Trong cả đoạn băng, nhân vật chính không hề lộ mặt, chỉ có một bóng lưng.
“Ha ha, người này thật thú vị.”
Lão Hắc sờ cằm, cười khan hai tiếng.
Hắn mở điện thoại, tìm số điện thoại của Phương Hằng rồi bấm gọi.
“Phương Hằng.”
Lúc nghe điện thoại, Phương Hằng đang dựa vào giường.
Nghe thấy giọng Lão Hắc, ngay tức khắc hắn gần như tỉnh táo.
“Sao rồi? Ngươi nhận được thứ mà ta gửi hay chưa? Bao giờ trả thù lao cho ta?”
“Phương Hằng, ta rất thích ngươi đấy.”
“Hửm?”
Lão Hắc ngồi trên ghế, dùng chuột cắt một bức ảnh trong đoạn băng video, rồi phóng to nó lên mấy lần.
“Đáng tiếc, mánh khóe và kỹ thuật của ngươi vẫn còn hơi kém, chỉ dựa vào thứ này thì vẫn khó có thể lừa được chủ thuê.”
Phương Hằng che trán, thở dài: “Thật sao, dù sao ta cũng chỉ là lính mới, thật ra ta thấy cũng tạm tạm...”
Lão Hắc nói với giọng nặng nề: “Victor chết chưa.”
Trong đầu Phương Hằng đã nghĩ sẵn câu trả lời từ trước.
“Không biết, video mà ngươi xem đã được ta quay lại trong lần đầu tiên gặp Victor, đợi lần sau quay lại thì lúc đó cả tòa nhà bệnh viện đã bị bầy zombie chiếm đóng.”
“Ta chẳng có cách nào vào trong bệnh viện, nhưng ta nghĩ có khi hắn đã chết rồi.”
Lão Hắc im lặng một lúc.
Hắn cũng đã biết được một phần tin tức có liên quan đến Victor từ miệng của chủ thuê.
Phần tin tức này khớp với lời nói của Phương Hằng.
Nhưng mà Lão Hắc vẫn chẳng thể phân biệt được rốt cuộc Phương Hằng đang nói thật hay nói dối.
“Được, vậy ta nhận ‘tài liệu’ mà ngươi gửi trước.”
Lão Hắc dừng một chút, rồi lại trầm giọng nói: “Nhưng có điều, ta mong rằng bây giờ Victor đang không ở bên ngoài.”
“Ta đảm bảo là hắn sẽ không.”
Nghe xong, khóe miệng Lão Hắc cong lên thành một nụ cười.
Phương Hằng trả lời rất nhanh.
Dựa vào đó, hắn có thể đoán được, có khả năng rất cao Victor đã rơi vào tay Phương Hằng.
Như vậy cũng tốt!
Tình thế nghiêng về một phía, như vậy thương nhân ở giữa cũng khó có thể kiếm tiền.
Lão Hắc mong vũng nước này khuấy càng đục càng tốt.