Phương Hằng vừa mới thử đẩy cửa ra thì nhìn thấy một nghiên cứu viên đeo mắt kính ở bên trong đang đi về phía hắn.
Đầu óc của nghiên cứu viên lào cào cào, dáng vẻ ngái ngủ còn chưa tỉnh dậy, đánh giá Phương Hằng.
Phương Hằng gật đầu nói: “Ta tới tìm học trưởng Đàm Quảng Bân.”
“Chính là ta, ngươi là đồng học Phương Hằng à?”
“Đúng thế, là ta.”
Phương Hằng nói rồi quan sát bố cục căn phòng sau lưng Đàm Quảng Bân.
Một căn phòng làm việc vô cùng hổn độn.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy tô mì ăn liền mới ăn xong không lâu trên một chiếc bàn nữa.
Xem ra tìm cách điều chế của vật tụ hợp ở chỗ này có chút khó khăn.
“Xin chào, ta là Đàm Quảng Bân, thành viên của tổ hạng mục, tổ trưởng Đồng Giai vừa mới chạy đi thúc giục xét duyệt. Nàng đã nói chuyện của ngươi với ta rồi, ngươi tới để thực tập đúng chứ? Mời ngồi.”
Đàm Quảng Bân gọi Phương Hằng vào phòng làm việc, tìm một chiếc ghế và mời Phương Hằng ngồi xuống, sau đó lại quay đầu lục lọi trên một chiếc bàn lộn xộn.
“Hơ, kỳ thật, đặt ở đâu rồi ta...”
Đàm Quảng Bân vừa lẩm bẩm vừa lật tìm, vất vả lắm mới rút ra được đơn đăng ký từ trong ngăn kéo dưới cùng của một chiếc bàn, lại vội vã đi về phía Phương Hằng.
“Nào, ngươi điền tin tức cơ bản trước đi.”
Phương Hằng nhận tờ đơn, rất nhanh đã nhìn lướt qua nó.
Đều là một ít tin tức khá cơ bản.
Phương Hằng nhanh chóng giơ bút điền xong, trả lại cho Đàm Quảng Bân.
“Học trưởng, ta điền xong rồi.”
“Nhanh thế à?”
Đàm Quảng Bân vẫn còn đang nghịch điện thoại di động, nghe thấy Phương Hằng nói thế thì đẩy gọng kính, cầm lấy tờ đơn từ trên tay Phương Hằng kiểm tra cẩn thận.
“Chủ tu Không gian học. Còn thuần thục nắm giữ Tự nhiên học, Thần bí học, Phong ấn học, Luyện kim học...”
Đàm Quảng Bân ngẩng đầu nhìn Phương Hằng, muốn xác định có phải đàn em này đến để tấu hề không.
Tinh lực của một người có thể đồng thời nghiên cứu năm loại ngành học à?
Còn tự xưng là thuần thục nắm giữ?
“Ngươi, tin tức về phương diện học thuật... Ngươi, ngươi không điền sai hay điền nhầm gì chứ?”
Phương Hằng gật đầu liên tục.
Vì để tránh cho phiền phức, hắn còn che giấu Vong linh học và Thần thánh học.
Đàm Quảng Bân cau mày.
Hoàn toàn chính xác.
Có lẽ định nghĩa của phần lớn người đối với ‘thuần thục nắm giữ’ không quá chuẩn xác.
Đổi thành người thường, rất có khả năng Đàm Quảng Bân sẽ mượn cớ đuổi đi.
Dù sao cũng là người do tổ trưởng Đồng Giai giới thiệu tới, Đàm Quảng Bân nhìn tờ đơn, suy nghĩ xem trong phòng thí nghiệm còn có chuyện vặt nào để giao được cho đàn em trước mặt này không.
Thực tập ấy mà, dù sao yêu cầu cũng không cao cho lắm.
Đàm Quảng Bân suy tư một lát rồi nói: “Đàn em à, mói thật thì năng lực Không gian học tổ nghiên cứu chúng ta hoàn toàn không cần, Thần bí học là một loại năng lực phiếm hình, cũng không thể trực tiếp sử dụng được, Tự nhiên học và Luyện kim học ngược lại thì có thể giúp được một tay.”
“Nếu ngươi không ngại thì cho ta mạo muội hỏi, cấp bậc Tự nhiên học của ngươi là?”
Ở bên ngoài trò chơi, tùy tiện hỏi đẳng cấp kỹ năng của người khác có đôi khi sẽ bị coi như là một loại mạo phạm.
Phương Hằng thản nhiên trả lời: “Mới vừa mới tăng lên Tự nhiên học trung cấp.”
“Ngươi nói cái gì? Trung cấp Tự nhiên học đẳng cấp á?”
Hai mắt Đàm Quảng Bân lập tức sáng lên, bật dậy từ trên ghé, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ.
Sau đó hắn lại cảm thấy hơi nghi hoặc.
Thiệt hay giả vậy, nắm giữ Tự nhiên học trung cấp mà không ở lại trong trò chơi hưởng thụ, chạy tới viện nghiên cứu bên ngoài làm việc vặt ư?
Không phải tiểu tử này đang lừa người đấy chứ?
Phải biết rằng, người chơi nắm giữ kỹ năng học thuật trung cấp đã vượt qua 99% người khác, là nhân tài hiếm có được các công hội trò chơi lớn tranh đoạt đến bể đầu.
Đối với người chơi nghiên cứu khoa học bên ngoài trò chơi, nắm giữ học thuật trung cấp lại càng thêm thưa thớt.
Dù sao phần lớn nhân viên nghiên cứu khoa học đều nghiên cứu tri thức lý luận ở bên ngoài trò chơi, từ đó sẽ làm ít mấy chuyện như luyện cấp trong trò chơi hơn.
Không đợi Phương Hằng trả lời, Đàm Quảng Bân đã vỗ nhẹ lên vai hắn nói: “Như vậy đi, ngươi đi theo ta, chúng ta tiến hành một bài kiểm tra năng lực đơn giản.”
Đàm Quảng Bân mơ hồ có chút chờ mong.
Sự chờ mong đó đến từ chính Đồng Giai.
Đây chính là người do tổ trưởng giới thiệu tới!
Không chừng sẽ có kỳ tích thì sao!
Đàm Quảng Bân mang Phương Hằng rời phòng làm việc, đi thẳng đến tòa nhà nghiên cứu cao tầng ở sát vách.
Phương Hằng im lặng không nói gì đi theo phía sau Đàm Quảng Bân, dọc theo đường đi cẩn thận quan sát một phen.
Trình độ bảo vệ nghiêm khắc của phòng nghiên cứu cao cấp vượt xa dự tính của hắn.
Ở lối vào của khuôn viên là có thể nhìn thấy một đội binh lính Liên Bang bảo vệ.
Đàm Quảng Bân quét thẻ căn cước ở lối vào khuôn viên, Phương Hằng thì viết đơn xin vào sau đó mới được phép tiến vào khuôn viên.
Hắn cùng đi theo tiến vào một tòa nhà lầu nghiên cứu bên trong khuôn viên, tiến vào thang máy lên đến năm tầng.
Dọc theo đường đi, phần lớn khu vực đều có lắp camera giám sát.
Phương Hằng vẫn luôn giữ vững sự im lặng, cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh.
“Ting...”
Năm tầng đến rồi.
Thang máy mở trước mặt hai người.
“Đàn em, chúng ta đã đến rồi.”