Ồ? Việc bảo trì đã xong hết rồi à?
Phương Hằng nhìn nhắc nhở trò chơi, thầm cảm thấy bất ngờ.
Hắn còn tưởng phải mất rất nhiều thời gian.
Phương Hằng lại đi đến trước thiết bị cỡ lớn bên cạnh phòng thí nghiệm bằng kính cường lực, ngồi xổm xuống và kiểm tra một lát.
Vật liệu hợp kim cơ giới được quyến tộc ngoài hành tinh sử dụng khá cao cấp. Trên thực tế, mức độ hư hỏng của máy móc rất thấp. Hơn nữa, phần lớn linh kiện bị tổn hại đềulà loại có thể thay thế được, sẽ sử dụng được ngay sau khi tiến hành thay thế đơn giản.
Thật ra, chúng rất dễ sửa chữa.
Tin tốt!
Sarin cũng tương đối ngạc nhiên, hỏi: “Thành công rồi? Nhanh vậy ư?”
“Ừ, đúng vậy.”
Phương Hằng xác nhận đúng xong lập tức dọn ra một khu vực nhỏ ngay tại chỗ và bắt đầu bố trí ma pháp trận luyện kim chuyển hóa năng lượng trên mặt đất.
Khu vực cung cấp năng lượng cho cả tầng hai ở phòng trung tâm cấp điện.
Phòng trung tâm vẫn nằm trong khu vực sụp đổ không gian.
Ít nhất phải đợi thêm hai ngày nữa mới có thể phục hồi toàn bộ hệ thống cấp điện.
Dứt khoát không đợi nữa, sử dụng ma pháp trận luyện kim thay cho nguồn năng lượng thôi.
Một lát sau, ma pháp trận chuyển hóa năng lượng đã được bố trí xong, Phương Hằng lại đứng dậy.
“Chắc là được rồi đấy, chúng ta thử xem.”
Phương Hằng gật nhẹ đầu với Sarin.
Sarin cũng trở nên nghiêm túc.
“Được.”
Hai người lập tức phối hợp cùng nhau tiến về phía trước.
“Vù......”
Phương Hằng khởi động ma pháp trận luyện kim chuyển hóa năng lượng.
Nguồn năng lượng cuồn cuộn không dứt được chuyển hóa từ ma pháp trận bắt đầu cung cấp vào.
Toàn bộ ánh đèn trong đại sảnh nghiên cứu trên tầng hai dần sáng lên, thiết bị thí nghiệm trước mắt cũng khởi động theo.
Ánh sáng vàng mờ nhạt lóe lên trong khoang thí nghiệm phía sau lớp kính cường lực.
“Cạch......”
Một tiếng tiếng động rất nhỏ vang lên trong khoang thí nghiệm.
Cơ quan trên chiếc hộp đá đã mở khóa.
Sarin đứng cạnh Phương Hằng, hai tay đặt trước người, làm động tác thủ ấn.
Nắp đậy vốn bao kín hộp đá từ từ bay lên không trung dưới sự điều khiển bằng lực lượng tâm linh học của Sarin.
Phương Hằng thấy rõ bên trong hộp đá chứa một ngón tay bị đứt lìa!
Di hài!
Hai người Phương Hằng quay sang nhìn nhau, đều nhận ra vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng trong mắt đối phương.
“Ừm, triển thôi.”
Phương Hằng đặt tay lên nút khởi động của trang bị cơ giới.
“Xùy!!!”
Khí trắng lập tức phun ra bên trong khoang thí nghiệm kín mít.
Khí lấp đầy toàn bộ khoang thí nghiệm.
Ngón tay bị đứt cũng tiếp xúc với luồng khí.
“Có gì đó không ổn.”
Khí tiếp tục phun ra một lúc nữa. Trong khoảng thời gian này, Sarin không ngừng liếc nhìn bút ký phòng thí nghiệm trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu đối chiếu trạng thái của di hài. Cuối cùng, nàng lắc đầu ra hiệu cho Phương Hằng ấn nút dừng thiết bị.
Phương Hằng ấn nút tạm dừng phun khí rồi quay đầu nhìn Sarin.
Hắn đã sớm cảm thấy kỳ quái.
Sao luồng khí phun ra cả nửa ngày mà vẫn không có một chút động tĩnh gì?
Ngoài ra, số liệu phân tích trên thiết bị luôn là 0 dao động.
Rõ ràng không bình thường.
Hắn tin chắc vấn đề không nằm ở thiết bị.
“Là trình tự thao tác xảy ra vấn đề ư?”
Sarin lắc đầu.
Quy trình thí nghiệm vô cùng đơn giản. Đơn giản đến mức không thể xảy ra vấn đề.
Theo lý thuyết, bọn họ chỉ cần cho khí đặc biệt phun vào.
Loại khí này có thể nhanh chóng thức tỉnh virus sống nhờ trong ngón tay bị đứt.
Tại sao bây giờ hoàn toàn không có động tĩnh?
Hay là do đã quá lâu nên \mất đi tác dụng rồi?
Hoặc là......
Nàng ngẩng đầu quan sát ngón tay bị đứt trong hộp đá qua kính cường lực, nói: “Phương Hằng, ta phán đoán trình tự thao tác không có vấn đề, sự vận hành của máy móc cũng không có vấn đề. E rằng trở ngại xuất hiện trên ngón tay bị đứt của thi hài.”
“Thời gian trôi qua quá lâu rồi, có lẽ virus trên ngón tay bị đứt đã tiến vào trạng thái ngủ đông, có khi đã triệt để tử vong cũng nên.”
“Ta hiểu rồi, virus tiến vào trạng thái ngủ đông, vì vậy máy móc không cách nào phân biệt được virus hoạt động trong thi hài.”
Phương Hằng lại nhìn thiết bị thí nghiệm cỡ lớn một hồi, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Nói ra thì trong cơ thể hai chúng ta đều có virus Hella. Hay ta nằm vào trong đó thử?”
“Vô ích thôi.”
Sarin lắc đầu nói: “Thiết bị được điều chỉnh tương ứng với virus trên thi hài. Nếu chúng ta đi vào, chắc chắn số liệu sẽ sai sót.”
Phương Hằng nắm tóc, nhất thời có cảm giác không biết ra tay từ đâu.
“Còn một cách khác.”
“Cái gì?”
“Hợp chất phát động virus phản hồi. Trước đó, virus trong quan tài cũng rơi vào trạng thái ngủ đông do thời gian quá lâu, bọn ta đã thức tỉnh virus thông qua hợp chất.”
Sarin gật đầu nói: “Chắc là đoàn đội Hắc Bảo vẫn còn thừa một ít.”
Phương Hằng hai mắt sáng rỡ, “Hiểu rồi, ta logout đi hỏi thử xem.”
......
Ba giờ sau, Phương Hằng mang mảnh vỡ hợp chất lấy được từ chỗ Hắc Bảo quay vào trò chơi.
Bên phía Hắc Bảo còn sót lại vài mảnh.
Hai người lần nữa khởi động thí nghiệm.
Cách màn kính trước mặt, Sarin sử dụng tâm linh học điều khiển mảnh hợp chất lơ lửng giữa không trung rồi chậm rãi đến gần ngón tay hài cốt bên trong hộp đá.
Đến khi toàn bộ mảnh hợp chất chạm vào thi hài.
Vẫn không có tác dụng.
Đốt ngón tay của thi hài không hề nhúc nhích, lẳng lặng nằm im trong hộp đá.
Phương Hằng nhíu mày hỏi: “Vẫn không được à?”
“Có lẽ là chưa đủ.”