Sau khi thử gọi mấy lần không được, Kiều Vi lại gọi điện thoại cho tổ viên Kỳ Khả cùng tổ.
“Kỳ Khả?”
“Ừ, ta đây, sao vậy? Nghe giọng ngươi hình như rất sợ hãi, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Phương Hằng có vấn đề! Kỳ Khả! Ta có thể chắc chắn! Hắn chắc chắn có vấn đề! Chuyển lời cho tổ trưởng giúp ta, trên người Phương Hằng có vấn đề rất lớn! Hắn vô cùng nguy hiểm!”
Kỳ Khả ở đầu bên kia của di động cau chặt mày, nàng không biết Kiều Vi đã gặp tình huống gì mà có thể khiến Kiều Vi hoảng loạn như vậy, nàng vội vàng an ủi: “Kiều Vi, bình tĩnh chút, bây giờ ngươi an toàn không?”
Cảm giác bất an trong lòng Kiều Vi không hề giảm đi, nàng hoảng loạn nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe: “Ta, ta không biết, chắc vậy, chắc an toàn.”
“Được, ta biết rồi. Bây giờ tổ trưởng đang chủ trì hành động truy bắt tối nay, ta không gặp được hắn. Người bình tĩnh chút, ta cần ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì. Ngươi nói Phương Hằng có vấn đề, ngươi có chứng cứ không?”
Kiều Vi chợt nghẹn lời.
Chứng cứ…
Nàng không có chứng cứ thực tế.
Thành viên Liên Bang liên lạc riêng với Thánh đình tiến hành điều tra, chuyện này không thể nói trắng ra.
Phát hiện vấn đề còn đỡ.
Nhưng bây giờ nàng lại không có chứng cứ thực tế!
Thấy Kiều Vi im lặng, Kỳ Khả không khỏi thở dài trong lòng.
Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ lần này, nàng và Kiều Vi một tổ, nàng thấy Kiều Vi lợi dụng thời gian riêng tư để điều tra Phương Hằng không chỉ một lần.
Nàng cảm thấy Kiều Vi hơi không bình thường rồi.
Quả thật, trên người Phương Hằng có rất nhiều điểm đáng nghi.
Nhưng Kiều Vi điều tra lâu như vậy, lại không hề phát hiện ra bất cứ chứng cứ thực chất gì.
Kỳ Khả không muốn bạn mình tiếp tục kiên trì đến cùng, khuyên nhủ: “Kiều Vi, ngươi đang ở đâu, giờ ta tới tìm ngươi.”
“Kỳ Khả, ta đang trên đường về trường, ngươi nghe ta nói, tìm đội trưởng giúp ta… xè xè…”
“Uỳnh!!!!”
Đang nói, bên Kỳ Khả đột nhiên nghe thấy đầu kia của di động truyền tới một tiếng nổ kịch liệt.
“Kiều Vi!? Sao vậy?”
Tiếng nổ to lớn truyền tới từ đầu bên kia điện thoại khiến Kỳ Khả cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó không ổn, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, gào lên với di động.
“Kiều Vi? Kiều Vi!!”
“Tút tút tút…”
Tín hiệu biến mất.
Không phải chứ?
Lẽ nào…
Trên trán Kỳ Khả hiện ra một lớp mồ hôi lạnh, lập tức gọi lại, thế nhưng đầu bên kia vẫn là hiển thị tìm tín hiệu.
Xảy ra chuyện rồi!
Kỳ Khả lập tức lấy bộ đàm nội bộ ra tiến hành báo cáo.
…
Trường Haines.
Trong tòa giảng đường phụ thuộc thứ hai.
Phòng họp tầng ba đã bị Liên Bang lén lút cải tạo thành phòng chỉ huy tạm thời.
Công tác điều tra đang tiến hành đâu vào đấy.
Mấy ngày nay, tinh lực chủ yếu của tổ điều tra chuyên nghiệp đều đặt trên người hai thành viên của trường Tang Đại Trí và Khế Ba.
Ngoài hai người này ra, Clermain mẫn cảm phát hiện còn có một tộc Á Nhân ẩn núp thứ ba.
Clermain là một tay săn bắt vô cùng ưu tú, sự kiên nhẫn của hắn trước giờ đều rất tốt.
Hắn vẫn chưa ra tay, mục đích là muốn một mẻ hốt gọn.
Bây giờ, cả trường Haines đã bị cải tạo thành một thiên la địa võng.
Bọn họ thả mồi câu đã chuẩn bị trước ra ngoài.
Quả nhiên, Tang Đại Trí và Khế Ba không nhịn được sự hấp dẫn, tối nay đã có hành động.
Người thứ ba ẩn núp phía sau, cuối cùng cũng có thể tìm thấy hắn rồi!
Sự việc quan trọng, cường độ thực lực của tộc Á Nhân ẩn núp trong tối không thể đánh giá, Clermain đã xin tinh anh của cục kiểm tra đến hỗ trợ hoàn thành truy bắt.
Đa số thành viên của tổ điều tra chỉ phụ trách giám sát vòng ngoài.
Thông qua các camera giấu kín cài đặt trong học viên, trong phòng chỉ huy, Clermain có thể thấy nhân vật mục tiêu đã bị mồi câu thu hút, đang từng bước đi vào cạm bẫy hắn thiết kế từ trước.
Clermain vô cùng hưởng thụ cảm giác thành tựu này.
Lặng lẽ chờ đợi con mồi tới cửa.
Ngay lúc Clermain đang hưởng thụ thời gian vui vẻ này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tổ viên tổ điều tra chuyên nghiệp phụ trách tình báo vòng ngoài bước vào đại sảnh, lúc hắn đi đường đã cố ý giảm nhỏ tiếng, bước tới bên cạnh Clermain, dè dặt đặt một tài liệu lên trên cái bàn phía trước Clermain.
Clermain liếc nhìn tài liệu, hỏi: “Là chuyện gì?”
“Trưởng quan, bên cục kiểm tra vừa nhận được một báo cáo khẩn cấp xảy ra đột ngột, nghi ngờ có thể liên quan tới nhiệm vụ chúng ta đang chấp hành, cho nên khẩn cấp đưa tới mời ngươi quyết định.”
Clermain hơi nhếch mày.
Việc xảy ra đột ngột?
Hắn không thích việc xảy ra đột ngột nhất.
“Ừ, cảm ơn.”
Clermain thu lực chú ý trên camera về, xé tài liệu ra đọc, nhanh chóng đọc xong từng dòng.
Đột nhiên, sắc mặt Clermain tối sầm, cau chặt mày.
Kiều Vi!
Hậu bối bạn cũ của hắn đã gửi gắm cho hắn trước khi mất.
Vậy mà chết rồi!
Sắc mặt Clermain trở nên vô cùng u ám, trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ, bắt đầu đọc cẩn thận.
Chiếc xe Kiều Vi đi bị đánh lén, xác nhận đã chết trên đường đưa đến bệnh viện.
Sau khi nhận ra dao động sức mạnh, cục kiểm tra lập tức can thiệp, bước đầu nghi ngờ là do Hắc Bảo làm.
Rất trùng hợp, lúc bị tấn công, Kiều Vi đang gọi điện thoại.
Đối tượng gọi điện chính là thành viên cùng tổ của nàng, Kỳ Khả.
Hỏi được ở chỗ Kỳ Khả, lúc đó giọng điệu của Kiều Vi rất nôn nóng, rất căng thẳng, nói với nàng là Phương Hằng có vấn đề qua điện thoại.
Phương Hằng!?