Bị thương nặng, cộng thêm sự phản phệ nghiêm trọng mang tới do chiến đấu.
Phương Hằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Hi.
Rất kỳ quái.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hi ban nãy, hắn có thể xác định trăm phần trăm người trước mắt chính là Hạ Hi.
Hạ Hi đã ngụy trang một ít.
Nhưng bây giờ, Phương Hằng lại không xác định cho lắm.
Hắn cảm giác khuôn mặt của Hạ Hi xuất hiện biến hóa.
Không cách nào dùng lời nói để hình dung được.
Chỉ là một ít biến hóa nho nhỏ, nhưng về mặt cảm giác có thể xác định được là hai người khác nhau!
Kỳ quái thật!
Loại ảo giác khác thường này là sao thế?
Fana thường thường quan sát tình huống của Cố Thanh Trúc thông qua gương chiếu hậu, không nhịn được hỏi: “Ngươi thân với Cố Thanh Trúc lắm à?”
“Cố Thanh Trúc?”
Chân mày Phương Hằng cau lại, ngẩng đầu nhìn Fana ngồi trên ghế lái: “Nàng là Cố Thanh Trúc ư? Ngươi biết nàng?”
Fana nhìn Phương Hằng qua gương chiếu hậu, nghĩ thầm ngươi ngay cả đối phương là ai cũng không biết đã trực tiếp mang người đi?
“Không tính như là quen biết, ta từng nhìn thấy hình của nàng.”
Fana giải thích: “Cố Thanh Trúc là người tốt nghiệp ưu tú mấy khóa trước của trường Haines, trên khung triển lãm của trường học còn treo ảnh chụp của Cố Thanh Trúc đấy. Có đôi khi đi đến trường học, ta chưa gặp mặt chính diện với nàng bao giờ.”
Fana từng ngây người trong trường học một khoảng thời gian, sau khi lên xe nàng liếc mắt một cái là nhận ra Cố Thanh Trúc.
Phương Hằng nghe vậy thì cau mày.
Không phải Hạ Hi?
Cố Thanh Trúc?
Cố Thanh Trúc là ai?
Hay là nói, Cố Thanh Trúc chỉ là một lớp ngụy trang của Hạ Hi?
“Phương Hằng, động tĩnh vừa nãy quá lớn, bây giờ ở ngoài thành rất có khả năng đã bị phong tỏa, mang theo nàng có lẽ sẽ rất không tiện, ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Phương Hằng do dự một chút.
Hắn có trực giác.
Mặc kệ người bên cạnh rốt cuộc có phải là Hạ Hi hay không, nàng với Hạ Hi tuyệt đối có mối liên hệ không thể gỡ bỏ!
“Mang theo nàng, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, giúp ta tìm nơi nào đó an toàn, chúng ta trốn trước.”
“Ừ, được, ta cũng đề nghị tránh né một khoảng thời gian trước rồi hẵng rời đi. Ta có một nơi rất an toàn, ở nơi đó nàng cũng có thể được trị liệu.”
“Cảm ơn.”
Phương Hằng gật đầu, trong lòng thoáng yên tâm bình tĩnh hơn ít, quay đầu nhìn sang Cố Thanh Trúc ở bên cạnh.
Chỉ thấy mí mắt Cố Thanh Trúc hơi giật giật, nàng cố mở mắt ra: “Không được... Không thể ở lại, chúng ta không trốn được đâu, đi thành U Ám, chỉ có qua bên kia...”
Hai mắt Phương Hằng sáng lên: “Ngươi đã tỉnh rồi à?”
Cố Thanh Trúc nằm trên ghế, khuôn mặt tiều tụy tới cực điểm.
Thật ra khi nàng đã tỉnh từ khi tiến vào trong xe việt dã rồi, chỉ là cơ thể bị phản phệ nghiêm trọng, thân thể gần như không tài nào nhúc nhích nổi, trạng thái tinh thần cũng suy yếu cực hạn.
Chỉ là chưa thoát khỏi nguy hiểm, với cả không cách nào phán đoán được thân phận của hai người Phương Hằng nên nàng mới gắng gượng chống đỡ chút sức lực để giữ cho mình thanh tỉnh.
Lúc này đại khái nhận ra hai người Phương Hằng không phải cùng một phe với Liên Bang, lại nghe thấy hai người nói muốn tìm một chỗ tránh né, lúc này mới cố chống cơ thể hư nhược mở mắt.
Cố Thanh Trúc đứt quãng nói: “Liên Bang... Bọn họ bày ra lá chắn đặc biệt nhằm vào tộc nhân bọn ta ở bên ngoài trường Haines.”
“Tuy lá chắn chịu bị ngoại lực công kích vỡ nát nhưng người bên trong lá chắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chúng ta đều bị đánh lên ấn ký đặc thù sinh ra khi lá chắn nổ tung... Liên Bang, Liên Bang sẽ thông qua ấn ký truy đuổi chúng ta, bây giờ bọn họ đã đang đuổi theo chúng ta rồi.”
“Không thể trốn được...”
“Đi... đi Ám thành...”
Cố Thanh Trúc nói xong câu cuối cùng thì nghiêng đầu, lại hôn mê bất tỉnh.
Fana vẫn luôn quan sát đến Cố Thanh Trúc thông qua gương chiếu hậu, thấy nàng hôn mê bất tỉnh lần nữa thì không khỏi cau mày, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Phương Hằng, vừa nãy nàng nói là nói tộc nhân của nàng, cho nên nàng thuộc tộc Á Nhân à?”
Phương Hằng nhướng mày.
Đúng thế thật, lá chắn phòng ngự Liên Bang bố trí ở bên ngoài là nhằm vào tộc Á Nhân, kết hợp với lời Cố Thanh Trúc vừa nói, có thể nàng thuộc tộc Á Nhân.
Cho nên lần này hắn chỉ là gặp xui xẻo, trùng hợp gặp phải khi đi trường học trộm đồ thôi!
Phương Hằng gật đầu nói: “Vô cùng có khả năng.”
Fana lại hỏi: “Ngươi cảm thấy lời nàng nói có thể tin tưởng mấy phần?”
Phương Hằng lại vuốt cằm suy tư.
Vừa nãy sau khi Cố Thanh Trúc đánh nát lá chắn bên ngoài, mấy lấm chấm rơi xuống lúc nổ tung vô cùng có khả năng chính là truy tung lá chắn lưu lại.
Phương Hằng thử nhắm mắt lại lần nữa.
Không ổn!
Trên cánh cửa gỗ tiến vào trò chơi vẫn còn phong ấn hình lưới màu xanh nhạt.
Lực lượng tiến vào trò chơi của hắn vẫn nằm trong trạng thái bị phong ấn!
Phiền phức lớn rồi!
Phương Hằng mở mắt, gật đầu nói: “Ừm, chắc là thật đấy.”
Sau đó hắn hỏi tiếp: “Thành U Ám là nơi nào vậy?”
“Một khu vực đặc biệt, nơi đó có thể che đậy cảm giác và truy tung của ngoại giới với mức độ cực kỳ to lớn. Năng lực quản lý của Liên Bang đối với khu vực kia vô cùng thấp, không ít thế lực tụ tập một chỗ chiếm cứ nơi đó.”
“Đều là một ít bọn tôm tép ô hợp không ra gì mà thôi.”