“Chỉ có năm phần, nếu không đi, thì chính là không có gì cả.”
Acrtu cắn răng: “Được, ta dẫn ngươi vào!”
Tình hình đã đến mức độ vô cùng nguy cơ, Acrtu không kiên trì nữa, vội vàng dẫn Phương Hằng đến lối vào Thánh địa, vung tay ra hiệu cho mấy thủ vệ canh giữ ở lối vào Thánh địa lui xuống.
Thế nhưng mấy thủ vệ canh giữ ở lối vào Thánh địa lại không tránh ra, mà vẫn chặn ở cửa Thánh địa.
Acrtu cau mày: “Các ngươi đang làm cái gì? Đều tránh ra!”
“Bang chủ, Mạnh bang chủ từng căn dặn nhiều lần, trừ khi nhận được sự cho phép của hắn, không thì bất cứ ai cũng không được phép tiến vào Thánh địa…”
Nghe vậy, giọng điệu của Acrtu chứa chút lửa giận, trầm giọng hỏi: “Bao gồm cả ta?”
Hai hộ vệ không nói chuyện, nhưng bọn họ đã dùng hành động tỏ rõ thái độ, vẫn chắn ở lối vào Thánh địa.
Thấy vậy, trong lòng Acrtu lại rơi lộp bộp.
Tình hình bây giờ đã khẩn cấp tới mức này rồi, vậy mà thủ hạ hộ vệ của bang Mutter còn không tránh ra?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có thể Thánh địa thật sự giấu bí mật gì đó.
Nếu không tại sao đại ca và nhị ca vẫn luôn ngăn cản hắn tiến vào Thánh địa?
“Bây giờ đại ca, nhị cha không rõ sống chết, bang Mutter do ta làm chủ, ta bảo các ngươi đều tránh ra! Nghe thấy không!”
Hai hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, do dự chốc lát.
“Bang chủ, vẫn mong ngươi tin Mạnh bang chủ ra mệnh lệnh này cũng là muốn tốt cho ngươi…”
“Câm miệng!”
Acrtu không còn kiên nhẫn nghe tiếp nữa, hắn rút trường đao, lạnh lùng nói: “Tránh ra! Ta nói lại một lần cuối cùng!”
Hai đội trưởng hộ vệ thở dài trong lòng, lúc này mới ra hiệu cho thủ hạ nhường đường, cung kính đứng ở một bên.
“Phương Hằng, đi, chúng ta vào trong xem.”
“Ừ.”
Phương Hằng trả lời, liếc nhìn mấy hộ vệ, rồi đi theo Acrtu vào trong hang động Thánh địa.
“Vèo! Vèo vèo!!”
Vừa mới tiến vào hang động Thánh địa, một sương mù dày đặc màu đen thổi thẳng mặt.
Phương Hằng híp mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy thông đạo trong hang động hơi chật hẹp, một thông đạo dần dần kéo dài về phía trước.
Sương dày màu đen bao phủ, tầm nhìn bị ảnh hưởng rất lớn.
Rất lâu trước Acrtu từng đến đây một lần, sải bước dẫn Phương Hằng từ từ đi vào sâu trong hang động.
Cả thông đạo quanh co rất dài, dài tới hơn tám trăm mét.
Rất nhanh hai người đã đến tận cùng.
Ở vị trí cách chỗ tận cùng khoảng hơn mười mét, Acrtu giơ tay, ra hiệu cho Phương Hằng tạm thời dừng lại.
“Phương Hằng, chúng ta đến rồi.”
Phương Hằng ngẩng đầu, quan sát cảnh tượng ở tận cùng hang động.
Khe hở trò chơi!
Khe hở cỡ khoảng một nắm tay, lơ lửng giữa không trung, không ngừng tỏa vầng sáng màu đỏ ra bên ngoài.
Sương đen dày đặc đứt quãng chui ra từ trong khe hở.
Quả thật giống như Acrtu nói.
Chỗ sâu nhất của hang động ngoài khe hở trò chơi ra thì chỉ có một vòng ma pháp trận dưới đất và xung quanh vách đá.
“Phương Hằng, ngươi thấy rồi đấy, sâu trong Thánh địa ngoài khe hở trò chơi ra thì không có thứ gì khác, đại ca đề phòng người ngoài tiến vào Thánh địa là vì an toàn, thật sự không có gì khác.”
“Ừ…”
Phương Hằng quan sát khe hở trò chơi chốc lát, lại nhìn xung quanh, kiểm tra tỉ mỉ hoa văn ma pháp trận luyện kim nhỏ bé bám ở dưới đất và trên vách đá, bỗng chốc ánh mắt sáng lên, giơ tay chỉ về phía hoa văn trên vách tường.
Có điều kỳ lạ!
“Acrtu, lần đầu tiên các ngươi đến có những hoa văn ma pháp trận này không?”
“Đây, cái này…”
Nghe vậy, Acrtu tỉ mỉ nhìn về phía Phương Hằng chỉ, quan sát hoa văn ma pháp trận, nhớ lại.
“Ừ, đúng thật, ban đầu lúc ta tới hình như không hề tồn tại những thứ này, Thánh địa thông thường chỉ có đại ca và nhị ca mới vào, chắc là bọn họ tìm người sắp xếp.”
Acrtu cũng không chắc lắm, hỏi: “Ma pháp trận có thể có liên quan tới khống chế sương đen à? Liệu có phải là để đề phòng khí tức sương đen của khe hở khuếch tán không?”
“Không chắc.”
Phương Hằng thu lại ánh mắt từ trên bức tường, nhìn chằm chằm khe hở không gian phía trước.
Ma pháp trận trên bức tường vẫn đang lưu chuyển.
Rõ ràng, ma pháp trận liên kết với nghi thức đang được cử hành bên ngoài bang Mutter.
Có thể là bị nghi thức và ma pháp trận ảnh hưởng, sương đen chiết ra từng chút từ trong khe hở không gian trò chơi một cách đứt quãng.
Tin tức chính xác nhận được từ chỗ Fana, khe hở trò chơi đa số liên kết với một thế giới trò chơi khác.
Cho nên thế giới trò chơi phía sau khe hở này là thế giới trò chơi cao cấp nào đó liên quan tới hạt giống ma quỷ?
Có lẽ có thể nghĩ cách gì đó tiến vào thế giới kia?
Phương Hằng quan sát tỉ mỉ cấu tạo ma pháp trận luyện kim đặt bên dưới khe hở trò chơi, đột nhiên ý thức được chỗ càng kỳ quái hơn.
Kỳ quái!
Trên ma pháp trận bên ngoài khe hở trò chơi lại còn bao phủ một lớp ánh sáng màu vàng tối.
Ánh sáng thần thánh?
Phong ấn đặc biệt?
Là phong ấn Thánh đình để lại?
Chuyện khi nào?
Trong lòng Phương Hằng lập tức dâng lên vô số tò mò, vô thức muốn tới gần để quan sát.
Thấy Phương Hàng dời bước càng ngày càng tới gần khe hở trò chơi, Acrtu vội vàng giơ tay đè vai hắn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phương Hằng, nguy hiểm quá rồi, tuyệt đối đừng tới gần quá, khe hở không gian có lúc sẽ truyền ra dao động, lỡ như bị kéo vào trong thì phiền phức rồi.”
“Ừ, được, ta sẽ cẩn thận.”