Đàn zombie đông nghịt đe dọa.
Hạn chế thời gian trước khi khí độc có nồng độ cao tràn đến.
Phải sửa lại lối thoát hiểm bị hư hại.
Với người chơi bình thường, chắc hẳn dù là chỗ nào cũng đều sẽ phải chết.
Muốn thay đổi hoàn toàn tình thế...
Chỉ có một cách duy nhất!
Chỉ suy nghĩ một lát, Phương Hằng đã nghĩ ra cách.
“Mọi người bình tĩnh lại đã, nghe ta nói này.”
Phương Hằng cố gắng làm cho mấy người đang hốt hoảng bình tĩnh lại.
Nhưng giọng nói của hắn hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng tranh luận ầm ĩ của đám người trong phòng thí nghiệm.
Phương Hằng hơi đau đầu.
Bước đầu tiên trong kế hoạch tiếp theo đã vấp phải phiền toái.
Hắn hơi bất lực trước cảnh tượng này.
Lucia thấy vậy, nhắm súng trường tự động, bóp cò súng bắn lên trần nhà.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Những tiếng súng vang lên liên tiếp, ngay lập tức tất cả các nhân viên nghiên cứu trong phòng trở nên yên lặng.
Bọn họ đều nhìn về phía Lucia với ánh mắt hoảng sợ.
Phương Hằng bước lên phía trước, đến cạnh Lucia, sau đó nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt.
“Trong các ngươi có ai có kỹ năng xây dựng cao cấp không?”
Tần Thiếu Phong nghe vậy thì sững sờ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hằng.
Những người khác cũng im lặng, họ đều nhìn về phía hai người Phương Hằng và Tần Thiếu Phong với ánh mắt dò hỏi.
Người này là ai?
Tần Thiếu Phong giải thích với đám người kia: “Vị này là thượng tá Phương Hằng của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.”
Các nhân viên nghiên cứu nghe thế lại thì thầm thảo luận.
“Thượng tá?”
“Trẻ như thế? Không biết có phải là giả hay không? “
“Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám phái người đến chi viện sao?”
“Chắc không phải là giả đâu.”
Nhân vật có cấp thượng tá quả thật rất hiếm thấy.
Nhưng khi nhìn thấy Phương Hằng còn trẻ như thế, tất cả mọi người vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Bọn ta đến đây để phòng việc virus rò rỉ ra khu cách ly, ta nghĩ mục đích của ta và các ngươi đều giống nhau.” Phương Hằng lại liếc nhìn mọi người một lượt: “Ai có kỹ năng xây dựng? Điều này rất quan trọng.”
Đám người nhìn nhau, có người đang định trả lời, thì bỗng nhiên cửa phòng điều khiển bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hai thành viên của Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết cõng theo một thành viên bị thương lao vào bên trong.
“Mau tránh ra!”
Rất nhiều nhân viên nghiên cứu trong trung tâm chỉ huy tay chân luống cuống dọn một bàn thí nghiệm, sau đó đặt thành viên bị thương lên bàn.
Tiếp theo, họ lại đỡ thêm mấy thành viên bị thương bước vào trung tâm chỉ huy.
Bỗng nhiên, một nhân viên nghiên cứu nghĩ tới điều gì đó, hắn hét lớn: “Các ngươi điên hết rồi sao? Sau khi bị Zombie tấn công mà còn đưa bọn họ quay về đây?”
Sắc mặt của đám người cũng thay đổi, lùi ra đằng sau mấy bước.
Tần Thiếu Phong cũng nhìn về phía người dẫn đầu, hắn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không phải bị zombie tấn công, mà là vụ sập thứ hai do vụ nổ gây ra! Lúc bọn ta sửa chữa lối thoát hiểm đã bị sụp đến hai lần!”
Trong lòng Tằng Khánh không khỏi giận dữ: “Con mẹ nó chứ! Chuyện này chẳng phải bất ngờ! Có người đã tập trung bom để phá hủy lối thoát hiểm!”
“Thế nhưng vết thương hở cũng sẽ bị lây nhiễm bởi virus zombie trong không khí!”
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.”
Phương Hằng đi đến cạnh mấy người bị thương, sau đó kiểm tra tình trạng của họ.
Hắn để ý thấy sắc mặt của mấy người này đã trở nên tái nhợt, chảy mồ hôi liên tục.
“Lần này ta đã mang đến đây thuốc ngừa lây nhiễm của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, sau khi tiêm có thể phòng chống lây nhiễm, hoặc ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không sao hết.”
Phương Hằng nói rồi lấy thuốc ngừa lây nhiễm từ trong ba lô, sau đó tiêm cho từng người bị thương.
“Phương Hằng, rất cảm ơn.”
Lúc này, bầu không khí trong phòng điều khiển vô cùng yên lặng.
‘Nhắc nhở: Vì ngươi cứu chữa cho nhân viên của sở nghiên cứu, nên độ thiện cảm của Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết dành cho ngươi tăng lên.’
Sau khi Phương Hằng tiêm xong cho những người bị thương, hắn lại nhìn mọi người một lượt.
“Trước mắt, tình hình của họ đã ổn, không còn nguy cơ lây nhiễm virus zombie.”
Phù...
Đám người nghe thế, đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tuy nhiên vẫn chưa hết nguy hiểm đâu, ta sẽ cố gắng để mọi người sống sót rời khỏi đây, tìm cách để giải quyết mối nguy này.”
“Hoặc mấy người cũng có thể tiếp tục ở lại đây cãi nhau, đợi hết 12 giờ.”
Phương Hằng nhìn từng nhân viên nghiên cứu trong phòng điểm khiển chính.
“Không, chẳng cần đến 12 giờ, chẳng mấy chốc nơi này sẽ bị zombie chiếm đóng, hoàn toàn thất thủ.”
Toàn bộ trung tâm chỉ huy lại rơi vào trong im lặng.
“Phương Hằng.” Tần Thiếu Phong đi tới cạnh Phương Hằng: “Ngươi có cách giúp bọn ta phải không?”
Phương Hằng gật đầu một cái, rồi cất giọng đầy tự tin.
“Phải, nhưng ta cần các ngươi tạm nghe theo lệnh của ta.”
Giây sau đó, Phương Hằng và Đặng Hân đều nhận được cùng lời nhắc nhở của trò chơi.
‘Nhắc nhở: Nhân viên của sở nghiên cứu đang đánh giá đề nghị của ngươi (Phương Hằng), đánh giá tổng hợp độ thiện cảm của người chơi, uy tín, trị số mị lực, thân phận, đánh giá nhiệm vụ…’
'Nhắc nhở: Hoàn tất đánh giá, nhân viên sở nghiên cứu và Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết đều tin tưởng ngươi (Phương Hằng).’
'Nhắc nhở: Ngươi (Phương Hằng) có được quyền chỉ huy tạm thời của đội.’
Đặng Hân nhìn Phương Hằng với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cái hành động gì đây?
Không ngờ Phương Hằng lại có thể có được quyền chỉ huy cả đội.
Phương thức trò chơi kiểu này đã hoàn toàn vượt khỏi sự hiểu biết của Đặng Hân về trò chơi này.
Ở trong trò chơi trước đây, tất cả NPC đều được xem như là chủ đạo, người chơi ở phía sau làm cu li...
Không ngờ trong trò chơi còn có kiểu này...
“Xong!”
Thấy nhắc nhở của trò chơi, trong lòng Phương Hằng có chút hưng phấn.
Bước đầu tiên của kế hoạch cũng là bước khó nhất.
Đã đạt được!
“Cảm ơn sự tin tưởng của các ngươi.”
Phương Hằng gật đầu với mọi người: “Thời gian cấp bách, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Ai ở đây đã từng học qua kỹ năng xây dựng, cấp bậc càng cao càng tốt.”
Trong đám đông có một thanh niên trẻ trắng bóc với vóc người gầy teo bước ra trước.
“Ta là Dương Thiên, là học trò của ngài Breg, ta đã từng học xây dựng với hắn một thời gian.”