“Đội trưởng Tần Thiếu Phong! Ta là Viên Lập Tân, thành viên thuộc tiểu đội tinh anh của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, thượng tá Phương Hằng bảo ta tới chi viện cho ngươi!”
Vừa nói, thành viên của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám vừa sải bước tới nhanh, tiện tay đưa bộ đàm cho Tần Thiếu Phong.
“Rè rè rè…”
Sau một tiếng nhiễu sóng vang lên, giọng của Phương Hằng truyền ra từ bộ đàm bên kia.
“Thiếu Phong, ngươi vẫn an toàn chứ?”
“Vẫn ổn, nếu ngươi tới trễ thêm mấy phút, xem như là không được gặp lại ta nữa rồi.”
“Này, vậy thì không được, còn chưa tới 7 tiếng, ngươi vẫn còn có rất nhiều việc phải làm, mau quay về tập hợp ở trung tâm chỉ huy, đừng có mà lười biếng.”
Bên kia, Phương Hằng cúp liên lạc.
Nhưng hơn mười phút sau, trong ghi chép trò chơi lại xuất hiện một loạt thông báo.
'Nhắc nhở: Ngươi vừa chế tạo thiết bị xé rách không gian ở trong sở nghiên cứu bí mật.’
'Nhắc nhở: Ngươi đã thuyết phục Davy đồng ý với kế hoạch của ngươi, độ thiện cảm giữa ngươi và Davy tăng lên.’
'Nhắc nhở: Ngươi đưa Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám tới chi viện cho sở nghiên cứu bí mật, độ thiện cảm giữa ngươi và thành viên của sở nghiên cứu tăng lên, độ thiện cảm giữa ngươi và Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết cũng tăng lên.’
'Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã giết chết zombie biến dị cấp một, ngươi nhận được điểm số cầu sinh x4…’
‘Nhắc nhở: Ngươi đã giải cứu tiểu đội 3 của Tần Thiếu Phong thành công, độ thiện cảm giữa ngươi và Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết tăng lên.’
'Nhắc nhở: Khâu Diệu Khang - thành viên nơi ẩn núp của ngươi đã chỉ bảo nghiên cứu viên của sở nghiên cứu bí mật, Khâu Diệu Khang nhận được sự kính trọng, ngươi nhận được thêm độ thiện cảm của nghiên cứu viên ở sở nghiên cứu bí mật.
'Nhắc nhở: Ngươi giải cứu thành công tiểu đội số 8 của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám…’
Hừm, hình như có thứ gì đó kì lạ xen vào…
Khâu Diệu Khang.
Sao hắn cũng tới đây rồi?
Lúc này, Phương Hằng đang đi theo Hoắc Lâm - đoàn trưởng của Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết để chặn cửa vào ở khu C lại, đồng thời thử sửa chữa cánh cửa bị hư hại ở khu C.
Thôi quên đi, hắn muốn tới thì tới thôi...
Hắn cảm thấy có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó đóng nhắc nhở của trò chơi và tập trung vào tình hình trước mắt.
Sau khi đã hoàn tất việc xây dựng thông đạo dịch chuyển cỡ nhỏ, Phương Hằng lập tức bảo lính đánh thuê của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám chia ra thành mấy đội, mỗi đội mang theo một bộ đàm và một nhóm phân thân zombie để tập hợp tiểu đội Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết đang phân tán ở khắp nơi.
Còn hắn thì nhanh chóng dẫn tiểu đội Licker và tiểu đội tinh anh của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám tới chi viện cho Hoắc Lâm - đoàn trưởng của Đoàn lính đánh thuê Xích Huyết.
Davy chỉ huy đội kỹ thuật đi theo sau đội.
Còn chưa đầy 7 tiếng nữa là hết khí trung hòa trong khí độc.
Tiếp theo chính là bước thứ hai của kế hoạch.
Sửa chữa!
Bọn họ cần sửa xong tất cả những cửa thoát hiểm bị hỏng trong 7 tiếng.
Thời gian vô cùng cấp bách!
“Davy, tình hình xây dựng thế nào rồi?”
“Không được tốt lắm. Cửa an toàn của khu cách ly được chế tạo bằng hợp kim mật độ cao, bên trong còn có máy móc điều khiển hoạt động. Ngoài việc phải dùng một lượng lớn vật liệu sửa chữa đắt đỏ ra, độ khó khi sửa chữa cũng vô cùng lớn.”
Phương Hằng hạ giọng nói: “Cần bao lâu nữa?”
Davy lại ngẩng đầu nhìn quanh bên trong cửa an toàn một cái, nhìn tiểu đội đang chiến đấu hăng hái với đám zombie bên trong thông đạo.
Hắn lắc đầu nói: “Trong trạng thái lý tưởng, cho dù không bị làm phiền, vật liệu đầy đủ, ít nhất cũng cần bốn tiếng đồng hồ.”
“Trước đó vật liệu chuẩn bị vẫn chưa đủ, ta cần phải quay trở lại để nhận vật liệu.”
Bốn tiếng đồng hồ cho một cánh cửa, còn là khu C bị thiệt hại vô cùng nhỏ…
Trái tim Phương Hằng chùng xuống.
Hỏng rồi.
Tính theo thời gian đã không còn kịp nữa!
Ngay cả tiểu đội của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám cũng không thể nào hoàn thành sửa chữa van an toàn trong bảy tiếng đồng hồ được.
Phải làm thế nào đây?
Phương Hằng nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này, bên trong bộ đàm truyền đến một dòng âm thanh nhiễu sóng.
“Xẹt xẹt xẹt... Đại thần? Đại thần ngươi nghe rõ không?”
“Nghe rõ, có chuyện gì?”
Bên kia bộ đàm, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng chỉ huy, Mạc Gia Vỹ lại không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Đại thần, à, chuyện là... Ta cũng không nói rõ được, là đại lão Khâu... Nếu tiện hay là ngươi quay về tự xem đi...”
Khâu Diệu Khang?
Phương Hằng vô cùng đau đầu.
Kệ nó đi, đúng lúc cũng phải quay về nhận vật liệu, trước tiên trở lại xem sao.
...
“đại thần, ta xin thề ta đã ngăn cản rồi, nhưng ta không cản được.”
“Tính tình của Khâu tiên sinh ngươi hiểu rõ hơn ta mà...”
Trong trung tâm chỉ huy, Mạc Gia Vỹ kể khổ với Phương Hằng.
Trước đây trong lúc tìm Davy, hắn tình cờ gặp được Khâu Diệu Khang đang quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Khâu Diệu Khang biết được Phương Hằng đã phát hiện khu cách ly thì lập tức chạy đến đây.
Có cản cũng không cản được.
Sau đó nữa.
Khâu Diệu Khang thực sự đã nghiên cứu trạng thái của phòng nghiên cứu bí mật một lượt, kiên quyết phái người chuyển một vài thiết bị thí nghiệm trong nơi ẩn núp qua đây bằng thông đạo dịch chuyển.
“Đại lão Khâu nói cần phải trực tiếp tiến hành các nghiên cứu liên quan đến khu lây nhiễm ngay tại đây.”
Mạc Gia Vỹ thầm kêu khổ.
Sau khi chuyển đến đây hắn cũng đã khởi động nhiệm vụ cấp SSS.
Hắn thầm nói đã là lúc nào rồi, vị đại thần Khâu Diệu Khang này còn nghĩ đến nghiên cứu của hắn nữa...
Hơn nữa mấy nghiên cứu viên này cũng vậy.
Đều giống như gặp quỷ vậy, chỉ hai ba câu đã bị Khâu Diệu Khang mê hoặc...
Mạc Gia Vỹ thở dài nặng nề một cái, chỉ đến bên kia: “Đại thần, ngươi nhìn kìa...”
Vốn dĩ là những nghiên cứu viên không ai bì nổi, ồn ào huyên náo, lúc này mỗi người đều ở phía sau Khâu Diệu Khang, thành thật ngoan ngoãn nhìn hắn điều khiển máy móc.
Ánh mắt bọn họ nhìn Khâu Diệu Khang tràn đầy sự sùng bái.
Phương Hằng cũng há hốc mồm.
Nhắc nhở trò chơi hiện lên như bay dưới võng mạc bên phải của hắn.