Giống như mọi ngày, Liêu Bộ Phàm thức dậy, rửa mặt, ăn sáng, đi làm.
Hắn vừa mới đến công ty đã nhận được thông báo khẩn cấp do Liên Bang gửi đến.
Xem nội dung thông báo, Liêu Bộ Phàm cảm thấy sự tình quan trọng nên vội vàng online tìm Phương Hằng.
Sau đó, hắn đã nhìn thấy thiết bị xé rách không gian cỡ lớn nằm ở bên cạnh tầng hầm nơi ẩn núp.
Dưới sự chỉ dẫn của tinh anh Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, Liêu Bộ Phàm đi dọc theo thông đạo xé rách đến trung tâm chỉ huy phòng nghiên cứu bí mật.
Nhìn thấy trung tâm chỉ huy rộng lớn như thế, Liêu Bộ Phàm ngơ ngác luôn.
Đây là tình huống gì vậy?
Ở đây là nơi nào?
Rõ ràng ngày hôm qua đâu phải thế này.
Mới trong thời gian một buổi tối...
Đại lão đã bắt đầu đào mỏ xây căn cứ thứ hai rồi sao?
Liêu Bộ Phàm đi đến bên cạnh Phương Hằng đang bận rộn trong đám người.
“Ông, ông chủ, đây là?”
“Ừm, Liêu Bộ Phàm ngươi đến rồi à. Đây là thiết bị xé rách không gian mới được thiết lập ở nơi ẩn núp của chúng ta, nhờ vào nó có thể mở ra thông đạo dịch chuyển không gian.”
“Ở đây vốn là phòng nghiên cứu bí mật của công ty Meteor, ta vừa nhận được một nhiệm vụ mới, trong thời gian này ta sẽ tập trung tinh thần và sức lực xử lý nhiệm vụ liên quan đến phòng nghiên cứu.”
Phương Hằng đang phân tâm xem ghi chép trò chơi, điều khiển zombie tầm xa thực hiện công tác chặn kín lối đi.
Tình hình coi như không tệ, đám phân thân zombie đã chặn các lối ra.
“Hai ngày này, nơi ẩn núp chỉ có thể tạm thời giao cho ngươi giống như trước đây, gặp phiền phức thì lập tức liên lạc.”
“Ơ...”
Liêu Bộ Phàm tốn một ít thời gian mới sắp xếp lại được mạch suy nghĩ.
Nói một hồi thì ra vẫn mở thêm một căn cứ phụ sao?
“Có chuyện gấp gì?”
Lúc này, Liêu Bộ Phàm mới bừng tỉnh: “Đúng rồi, ông chủ, có một chuyện khẩn cấp. Phòng làm việc vừa nhận được một thông báo khẩn cấp từ Liên Bang gửi đến.”
“Hửm? Như thế nào?”
“Là kế hoạch trăng máu, kế hoạch trăng máu của Liên Bang gặp rắc rối.”
Kế hoạch trăng máu!
Phương Hằng vỗ trán một cái.
Suýt nữa thì quên còn kế hoạch trăng máu nữa!
Nhóm người trên danh sách của Liên Bang đã sắp đến nơi ẩn núp rồi.
Liêu Bộ Phàm tiếp tục giải thích.
“Liên Bang nhận được tình báo mới nhất, tổ chức phản Liên Bang sẽ phát động tấn công một vài nơi ẩn núp của người chơi trong kế hoạch trăng máu.”
“Nửa tiếng trước đã triển khai hành động, có rất nhiều công hội người chơi đã bị tấn công, một vài công hội bị tổn thất rất nặng nề.”
“Liên Bang bảo chúng ta đề cao cảnh giác, chuẩn bị tốt công tác chống địch.”
Trong lòng Liêu Bộ Phàm thầm thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy đám người của tổ chức phản Liên Bang thật sự điên rồi.
Yên lành sống không được hay sao mà nhất định phải gây chuyện trước trăng máu.
Đây chẳng phải là ngọc nát đá tan sao?
Phương Hằng nghe vậy khẽ gật đầu.
Tổ chức phản Liên Bang phát động tấn công trong khoảng thời gian này vô cùng khéo.
Vừa khéo trước đợt trăng máu mấy ngày.
Bọn họ không cần phá tan toàn bộ nơi ẩn núp của người chơi, chỉ cần tạo nên sát thương đủ với nó là được.
Đến lúc đó, nơi ẩn núp của người chơi tự nhiên sẽ được các zombie xử lý sạch sẽ trong trăng máu.
Nhưng mà Phương Hằng không hề sốt ruột.
Khả năng phòng ngự nơi ẩn núp của hắn mạnh mẽ, người của phản Liên Bang đến cũng sẽ rơi vào đường chết.
“Hửm?”
Đôi mắt Phương Hằng bỗng nhiên sáng lên.
Hắn giống như đã phát hiện ra lục địa mới, bỗng chốc đứng nguyên tại chỗ.
Đúng vậy!
Trăng máu!
Chiêu này của tổ chức phản Liên Bang nham hiểm như vậy, hắn cũng có thể dùng!
Hiện tại trong khoảng thời gian này, hầu hết tất cả nơi ẩn núp của người chơi đều đang thử gia cố phòng ốc, muốn yên ổn vượt qua trăng máu.
Ai chịu dấy lên chiến tranh trong thời khắc mấu chốt này chứ?
Đúng lúc các người chơi khác đang lúc bận rộn nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để hắn xóa sạch triệt để những hộ không chịu sơ tán, mở rộng lãnh địa!
Liêu Bộ Phàm vẫn đang ở bên cạnh tự lo cho mình mà tiếp tục nói: “Liên Bang hy vọng chúng ta duy trì cảnh giác. Nếu cần thiết bọn họ cũng sẽ hỗ trợ các loại vật tư cho chúng ta.”
Mạc Gia Vỹ nghe vậy cũng gật đầu.
“Ừm, ta cũng đã nghe mấy người bạn nói, lần này người của tổ chức phản Liên Bang rất ác, mấy công hội đều bị tấn công bởi đoàn lính đánh thuê, tổn thất rất lớn, có tự bảo vệ mình đến đợt trăng máu tiếp theo hay không rất khó nói, càng khỏi nhắc đến sau này tham gia vào kế hoạch trăng máu nữa.”
“Lần này người của Liên Bang phải đau đầu rồi.”
“Đại thần, ta cảm thấy chắc lát nữa Trần Ngự sẽ gọi điện cho ngươi, muốn nhét thêm người vào nơi ẩn núp.”
Liêu Bộ Phàm thấy vậy cười he he nói: “Vậy thì quá tốt, vậy chúng ta có thể dùng chiêu sư tử ngoạm nhổ sạch sành sanh lông cừu của Liên Bang.”
“Ồ...” Phương Hằng do dự một lúc, hạ giọng nói: “Liêu Bộ Phàm, mấy hộ không chịu sơ tán trong rừng mà người từng nhắc trước đây tình hình như thế nào rồi?”
“Hả? Hộ không chịu sơ tán?”
Liêu Bộ Phàm bị tư duy nhảy vọt của Phương Hằng làm cho hơi ngơ ngác.
“Bọn họ vẫn ổn, trong khoảng thời gian này không có hành động nào đặc biệt đều đang gia cố nơi ẩn núp chuẩn bị vượt qua trăng máu.”
“Ngươi cảm thấy nếu chúng ta nhân lúc trăng máu sắp đến tấn công vào nơi ở của bọn họ thì thế nào?”
Mí mắt Liêu Bộ Phàm khẽ giật.
Ông chủ sao mà ác như thế?
“Cái này... Nếu ông chủ phái đám zombie đi có lẽ có thể trực tiếp san bằng nơi ẩn núp đó... Không có nơi ẩn núp thì chắc hẳn đám người đó không trốn được trăng máu...”
“Không sai! Hoặc là chuyển đi hoặc là chết.”
Phương Hằng búng tay một cái.
Ánh mắt Mạc Gia Vỹ sáng lên.
Trong lòng hắn thầm nói, việc thừa nước đục thả câu này hắn rất thành thạo!
Trước đây, hắn cũng có tham gia vào mấy cuộc đàm phán với các hộ không chịu sơ tán, từ lâu đã hận đám người sáng nắng chiều mưa này đến tận xương, nhìn thấy thế thì xung phong ra trận.
“Được đó! Đại thần! Kế hoạch này của ngươi tuyệt không thể tả! Ta có thể giúp đỡ! Trước khi đánh phải trao đổi cái đã, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta, chuyện này ta rất thành thạo!”