Mấy trận chiến đó đều vô cùng quyết liệt.
Nhưng hai ngày nay, khi tiểu đội dần tiến ra bên ngoài thì lại bất đầu có nhiều người chơi đầu hàng.
Chiều hôm qua, trong những nơi mà Lucia đã đến thì bảy mươi phần trăm đội ngũ trong các nơi ẩn núp trở lên đều chọn đầu hàng.
Hay thật, hôm nay còn chưa thấy mặt đã giơ cờ trắng rồi sao?
Đội ngũ chậm rãi đi đến gần.
Ngoài nơi ẩn núp, có một người chơi đang vẫy cờ trắng rất hăng hái.
“Các ngươi là đội quân của nhà tù sao? Bọn ta đầu hàng!!”
Trong nơi ẩn núp, rất nhiều người chơi cũng thò đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh, dáng vẻ rất vội vã.
Ngay lập tức Mạc Gia Vỹ cảm thấy đau trứng không nói thành lời.
Đội quân nhà tù là tên kiểu gì vậy?
Mà sao dáng vẻ của bọn họ lại phấn khởi như thế?
“Bọn ta đầu hàng! Bọn ta đầu hàng!! Mau ký hợp đồng đi, bọn ta đồng ý đầu hàng.”
“Nếu biết hết rồi thì ký hợp đồng đi...”
Mạc Gia Vỹ đưa cho họ từ hợp đồng được soạn sẵn từ trước.
Sau khi ngẫm lại, hắn lại cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng.
Lucia thì lại chẳng hề có cảm giác này.
Tinh thần của nàng trông vẫn phấn khích như cũ!
Nhìn thấy phía bên kia ngoan ngoãn hợp tác, Lucia lập tức ra hiệu cho thuộc hạ của mình là Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám phóng hỏa thiêu trụi rồi chiếm cứ nơi ẩn núp, sau đó nàng mở bản đồ, gạch chéo vào mấy nơi ẩn núp đã bị chiếm đóng.
“Thượng sĩ Mạc Gia Vỹ! Tiếp theo chúng ta hãy về nhà rồi đến nơi ẩn núp kế tiếp!”
Ý chí chiến đấu của Lucia ý sôi súc, dáng vẻ như muốn chiếm hết hai mươi tám khu vực lân cận, rồi mở rộng phạm vi của nhà tù.
“À... Được...”
Mạc Gia Vỹ nhận tờ hợp đồng đầu hàng từ người chơi phía bên kia, còn kiểm tra lại thật cẩn thận.
Không có bất cứ vấn đề gì hết!
Được rồi...
Mạc Gia Vỹ cảm thấy chắc do hai hôm nay hắn ngủ không ngon nên đã nghĩ nhiều.
Tiến hành kế hoạch thuận lợi như thế, có vấn đề gì đâu!
...
“Này? Trưởng phòng?”
“Được rồi, cô gái này... là bạn của ngài sao?”
“Vâng! Trưởng phòng! Chắc chắn ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Ngự nuốt nước bọt, cẩn thận cúp điện thoại.
Em vợ của trưởng phòng Hứa cũng muốn vào nơi ẩn núp của nhà tù...
Hơi phiền phức, đợi lát nữa nói với Phương Hằng xem sao.
Vừa mới ghi chép lại vào sổ ghi chú, điện thoại của Trần Ngự lại vang lên.
Nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, trái tim Trần Ngự đập liên tục điên cuồng.
“Alo? A Ly à? Sao lần trước ngươi lại kéo Wechat của ta từ bạn bè vào danh sách đen rồi?”
“À, cháu ngươi bấm xóa nhầm à...”
“Sao cơ? Muốn mời ta ăn cơm?”
“Không không không, cứ để ta mời ngươi.”
“À, chuyện này... Chị em tốt của ngươi... Nàng cũng muốn gia nhập vào nơi ẩn núp sao?”
“Ừ ừ, ta hiểu rồi.”
“Nhà tù sao?”
“Nàng cũng muốn vào nhà tù à.”
“Được được được, chắc chắn ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi .”
Cúp điện thoại, Trần Ngự hơi ngây người.
Bắt đầu từ chiều tối hôm nay, hắn đã nhận năm sáu cú điện thoại, tất cả yêu cầu đều là chuyển đến nhà tù.
Rốt cuộc cái chỗ nhà tù đó có sức hấp dẫn như thế nào cơ chứ?
“Reng reng reng...”
Điện thoại lại vang lên.
“A lô? Lão trưởng ban?”
“Cháu ngài sao?”
“Ấy? Hắn cũng muốn gia nhập vào nhà tù?”
“Không không không, chắc chắn ta sẽ nghĩ cách giúp ngài, nhưng mà lão trưởng ban, sao ngài lại biết có nơi ẩn núp ở nhà tù?”
“Gì cơ? Bị người khác công bố trên diễn đàn rồi sao?”
“Dạ vâng, vâng...”
Một tay Trần Ngự cúp điện thoại, tay khác lại nhanh chóng mở diễn đàn lớn nhất của trò chơi.
Ở vị trí dễ thấy nhất có một bài viết cực hot, có tận hơn một trăm nghìn bình luận.
“Trăng máu sắp đến, ta phát hiện ra một nơi phong thủy bảo địa”.
Trần Ngự mở bài viết đó ra.
Cái quái gì vậy?
Đội quân nhà tù?
Chỗ nhà tù đó không phải là địa bàn của Phương Hằng sao?
Trần Ngự hơi giật mình, hắn đọc thật kỹ.
Có Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám mạnh mẽ canh phòng, bảo vệ sự an toàn tính mạng của ngươi trong 24h.
Bao cơm một ngày ba bữa, có đầu bếp chuyên nghiệp phục vụ cho ngươi.
Trong nhà tù còn chấp nhận làm công đổi gỗ thô ra tiền...
Còn có cả huấn luyện viên miễn phí sao? Dạy kỹ năng cơ sở miễn phí?
Thậm chí còn có thể lấy mật ong miễn phí?
Mật ong có thể gia tăng thuộc tính thể chất của người chơi... Còn có thêm tác dụng dưỡng nhan...
Giá mua trên thị trường tận 12 nghìn một chai...
Thấy bài quảng cáo này đăng trên diễn đàn, Trần Ngự yên lặng.
Hắn vừa đọc qua đã hiểu, bài viết này xuất phát từ tay nhân viên viết lách chuyên nghiệp.
Bình luận bên dưới cũng nghiêng về khen ngợi.
Không ngờ trong đó còn có cả tin tức bán các loại vé vào nhà tù.
Giá cả tăng vọt lên 30 nghìn.
Vé vào cửa nhà tù?
Chẳng phải Phương Hằng không bán vé vào nhà tù cho người ngoài sao?
Trần Ngự càng cảm thấy kỳ lạ.
Đọc kỹ, hắn không khỏi cảm thán người chơi thật biết kinh doanh.
Có mấy nơi ẩn núp xây dựng trong phạm vi tấn công của ‘đội quân nhà tù’, sau khi họ đoán được có thể đội quân nhà tù sẽ đến đây thì điền cuồng tuyển thêm người chơi bên ngoài.
Đợi sau khi đội quân nhà tù đến sẽ đầu hàng.
Thế là công ty, công hội của người chơi có thể kiếm được thêm món hời từ tiền vé vào cửa!
Trần Ngự cũng học thêm được cả trò này!
Trong trò chơi, rất nhiều người chơi đã cảm thấy chỉ nơi ẩn núp của mình cũng khó có thể sống sót qua trăng máu, nhưng sau khi gia nhập vào nhà tù sẽ không giống như thế.
Có thể đảm bảo an toàn, ăn no uống đủ, lại còn có thể kiếm tiền, thậm chí còn có tỉ lệ học được kỹ năng...
Trần Ngự bất giác gãi đầu.
Bài viết này do Phương Hằng tìm người thông báo sao?
Hắn lại đang làm cái gì đấy không thực tế sao?
Nhưng khi nghĩ lại, Trần Ngự lại cảm thấy không đúng lắm.
Hắn đánh giá qua một lượt.
Ngoại trừ kế hoạch trăng máu, hơn nữa trong khoảng thời gian này Phương Hằng còn đang tiếp nhận “tù binh”.
Bây giờ nhân viên trong nơi ẩn núp của Phương Hẳng đã vượt quá 600 người.
Lúc này lại có nhiều người chơi như thế gia nhập cùng một lúc...
Đến lúc đó, chắc chắn độ khó của trăng máu sẽ tăng gấp đôi.
Vì lý do an toàn, hắn vẫn nên thử liên lạc với Phương Hằng, tránh lại xảy ra chuyện gì đó.
...