Một kế hoạch gần như là thành hình và hoàn thiện ở trong đầu hắn ngay tức khắc.
Một lát sau, Phương Hằng ngẩng đầu lên và vỗ bả vai của Mạc Gia Vỹ một cách phấn khích.
“Mạc Gia Vỹ, ngươi cũng là một thiên tài!”
“A, chắc… cũng thường thôi…”
Cách đào cái đường hầm này, chẳng qua là Mạc Gia Vỹ thuận mồm nói vậy thôi.
Hắn không ngờ Phương Hằng còn kích động hơn cả hắn.
“Nhưng mà Phương Hằng, kế hoạch đào đường hầm này của chúng ta thật sự khả thi không?”
Suy nghĩ kỹ một chút, muốn đào một lối đi bí mật ở dưới lòng đất cũng không đơn giản như vậy.
Không kể đến việc mất thời gian và phí sức, tiếng ồn phát ra từ việc đào hầm chắc chắn sẽ khiến thu hút sự cảnh giác của công ty Meteor.
“Dĩ nhiên là khả thi, nhưng còn phải thay đổi một số chi tiết.”
Phương Hằng nói xong thì mở thanh nhiệm vụ ra, sau đó hắn suy xét lại toàn bộ kế hoạch.
“Đủ…”
Phương Hằng tự lẩm bẩm một mình.
Mạc Gia Vỹ ngẩn người.
“Hả? Gì, gì mà đủ rồi?”
“Đủ thời gian.”
“Còn 25 tiếng nữa là tới trăng máu, bây giờ ta cần ngươi lập tức trở về nơi ẩn núp và mở lại hoạt động bành trướng cùng với Lucia, tiếp tục tiến hành mở rộng khu vực bên ngoài rừng rậm.”
“Càng nhanh càng tốt!”
Phương Hằng vừa nói vừa cúi đầu lẩm bẩm một mình.
“Hầy… Có lẽ vẫn chưa đủ…”
“Đúng rồi, ngươi đi hỏi Trần Ngự, xem kế hoạch trăng máu còn bao nhiêu người, hoặc là hắn còn người nào muốn tới nhà tù của chúng ta không, bảo hắn cử thêm người tới.”
Mạc Gia Vỹ há to miệng vì kinh ngạc.
Tình huống gì đây? Không phải mới nãy vẫn còn đang bàn về việc đào đường hầm sao?
Sao bỗng nhiên lại bắt đầu mở rộng rồi?
Mạc Gia Vỹ cảm thấy suy nghĩ của Phương Hằng giữa chừng quá, hắn không theo kịp lắm.
“Không, không, Phương Hằng, không phải trăng máu level 27 đã gần đạt đến giới hạn chứa của nơi ẩn núp sao? Sao sao lại tiếp tục thêm người…”
“Không thành vấn đề, chuyện mở rộng giao cho ngươi, ta offline để sắp xếp, ngươi canh giúp ta, khoảng tầm hai mươi phút.”
Vừa nói dứt lời, không đợi Mạc Gia Vỹ kịp phản ứng, Phương Hằng đã vội offline.
Nếu như toàn bộ kế hoạch đều thuận lợi, không chỉ có thể dạy cho công ty AEFC một bài học cử đời khó quên, còn có thể bỏ túi vũ khí laser trong biệt thự của công ty Meteor!
...
“Phương Hằng, ta có nghe nói về chuyện ở nhà tù, chúng ta cũng đã quen biết lâu như vậy, gặp phải chuyện này, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
“Hả? Không phải ngươi muốn cắt giảm người sao?”
“Cái gì? Ngươi còn muốn nhiều người hơn?”
Trần Ngự ngoáy lỗ tai.
Hắn cũng hoài nghi không biết mình có đang nghe nhầm không.
Do bị ảnh hưởng bởi thế lực phản Liên Bang, nơi ẩn núp của các công ty trò chơi trong trò chơi đều bị hư hại theo nhiều mức độ, từng nơi đang yêu cầu cắt giảm người.
Sao mà phía Phương Hằng cứ đi ngược lại hết lần này đến lần khác nhỉ?
Không những không yêu cầu cắt giảm người, mà hắn còn yêu cầu cho nhiều người gia nhập vào nơi ẩn núp hơn.
Sau khi liên tục xác nhận với Phương Hằng, Trần Ngự lập tức lật một danh sách trên tay.
“Thời gian có vẻ không kịp, tính theo 20 tiếng thì hiện tại ta có thể điều tới nhiều nhất là 90 người.”
“Được! Không thành vấn đề, ta sẽ đi xin lãnh đạo ngay bây giờ, nhưng mà… ngươi có thể bảo đảm bọn họ được an toàn không?”
“Được.”
Trần Ngự cúp điện thoại.
Những người trong danh sách kế hoạch trăng máu đều là người có đóng góp lớn cho Liên Bang, trong đó cũng có một vài người có bối cảnh sâu xa.
Một khi bọn họ xảy ra nguy hiểm thì chắc chắn là Trần Ngự cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Đến lúc đó đừng hòng nghĩ đến việc tiếp tục làm trong Liên Bang.
Ngược lại, nếu hắn có thể thành công vượt qua nguy cơ lần này và hoàn thành kế hoạch trăng máu một cách thuận lợi...
Đánh cược vậy!
Trần Ngự chọn một tin Phương Hằng như mọi khi.
Phương Hằng đã làm nhiều việc kỳ tích trước đó, lần này chắc chắn hắn cũng sẽ làm được!
...
Chưa tới 6 tiếng nữa là tới trăng máu.
Công ty trò chơi AEFC.
Các cấp cao của công ty phụ trách kinh doanh ở khu tám của trò chơi đều tụ tập ở đây.
“Cốc cốc…”
Thư ký Giang Ánh Tuyết gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
“Các vị giám đốc, quản lý, đây là báo cáo thông tin mới nhất có liên quan tới nơi ẩn núp nhà tù mà bọn ta đã lấy được.”
Giang Ánh Tuyết lần lượt đặt các tài liệu đã in lên trước bàn của từng vị cấp cao, đồng thời báo cáo với mọi người.
“Kế hoạch của giám đốc Mạnh đang được thực thi một cách rất hoàn hảo, phía nhà tù đã ở trạng thái rối loạn, mọi thứ đều đang diễn ra thuận lợi theo kế hoạch… Người âm thầm quan sát nằm vùng trong nhà tù cũng chưa phản hồi phát hiện mới.”
Mạnh Hạo cầm báo cáo lên rồi nhanh chóng cúi đầu mở ra xem.
“Hả, hơn một nghìn người!”
Một vị quản lý cấp cao của công ty vừa nhìn thấy số lượng người ước tính ở trong nhà tù trên tài liệu thì không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
“Đúng là một đám ngu xuẩn, với số lượng một nghìn người, độ khó của trăng máu chắc chắn sẽ đạt tới 30, đến lúc đó nơi ẩn núp sẽ phải đối mặt với vua zombie cỡ nhỏ cấp bốn, cho dù bọn họ có tiểu đội của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám thì cũng không cản nó được.”
“Xem ra phía nhà tù không có vấn đề gì, tình hình bên Mông Thành đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đã sớm sắp xếp xong, đội trưởng Triệu có rất nhiều kinh nghiệm chỉ huy, trăng máu độ khó level 5 đối với hắn dễ như chơi vậy.”
“Theo kế hoạch của giám đốc Mạnh, phía nhà tù nhất định sẽ không chịu nổi trăng máu, đợi đợt trăng máu này qua, đội trưởng Triệu sẽ lập tức dẫn đội tới chiếm cứ nhà tù.”
“Ha ha ha ha!”
Thấy kế hoạch được tiến hành thuận lợi, tâm trạng của mọi người trong phòng đều rất tốt.
“Lần này ngươi có công lớn nhất vẫn là giám đốc Mạnh, chúng ta chẳng cần tốn công sức mà đã giành được một nơi đóng quân ở nhà tù rồi.”
Mạnh Hạo bỏ ngoài tai tiếng thảo luận của mọi người.
Hắn cúi đầu kiểm tra tài liệu mà hắn vừa nhận được.
Càng đọc, Mạnh Hạo càng phát hiện ra điều kì lạ.
Bất giác, trên trán hắn đã toát mồ hôi lạnh.
Không đúng!
Rất không đúng!