Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 338 - Chương 341: Ký Hiệu Nghi Thức Hủ Bại

Chương 341: Ký hiệu nghi thức hủ bại

“Chú hai, vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều dơi như vậy? Có liên quan tới Huyết Tộc Ngày Tận Thế đúng không?”

“Đừng nói là có người muốn xuống tay với Công nghiệp nặng Bắc Hà chúng ta nhé?”

“Có biết là ai không?”

Mạc Hương Thiên không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Gia Vĩ, gần đây có phải là có tân nhân vào phòng huấn luyện trò chơi không?”

“Tân nhân?” Mạc Gia Vĩ sững người lại, lắc đầu: “Không có.”

“Thôi bỏ đi, khoảng thời gian này không được yên bình, ngươi ở lại trong nhà, đừng có ra ngoài.”

Mạc Gia Vĩ nhăn mặt: “Hả…?”

“Ơ, chú hai, sao ngươi lại đi rồi? Nhiều dơi như vậy thì phải làm sao? Ngươi không xử lý sao?”

Trong khi đó Phương Hằng vẫn đang ngồi yên lặng trên bồ đoàn trong tĩnh thất.

“Bụp!”

“Bụp bụp!!”

Bầy dơi màu đen ào ào tông vỡ kính cửa sổ, bay vào bên trong phòng minh tưởng nơi Phương Hằng đang ngồi.

Bọn chúng bị thu hút bởi một sức mạnh đặc biệt, đập cánh phần phật, đậu xuống xung quanh nơi Phương Hằng đang ngồi.

Phương Hằng cơ bản là không biết gì về những việc phát sinh ở xung quanh.

Hắn vẫn đang bị mắc kẹt trong không gian ý thức.

Sau khi thử qua mấy lần, Phương Hằng phát hiện bản thân cơ bản là không có cách nào thoát ra từ trong không gian ý thức của minh tưởng.

Thế là hắn dứt khoát từ bỏ.

Ít nhất hắn không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.

Những ký hiệu ban đầu có màu vàng sẫm giờ đây đã hoàn toàn bị màu máu thấm ướt, như thể chúng được vớt ra từ trong máu, không ngừng rỉ máu ra bên ngoài, toát ra hào quang màu máu.

Kết thúc rồi ư?

Vậy tiếp theo thì sao?

Ngược lại, Phương Hằng có chút tò mò, tự hỏi không biết những ký hiệu này còn có thể làm ra cái trò gì nữa.

“Hử?”

Phương Hằng cau mày.

Sau khi sắc máu nở rộ đến cực điểm, lại từ từ mờ nhạt đi.

Ở góc ký hiệu xuất hiện những đốm đen li ti.

Nếu nhìn kỹ, những đốm đen này giống như…

Là bị mục à?

Cũng giống như việc đốt giấy, những lớp tro đen bắt đầu tróc ra khỏi bề mặt của ký hiệu.

Từng lớp từng lớp…..

Toàn bộ ký hiệu không ngừng bị hủ bại từ các vị trí khác nhau…

Dưới màu máu, toàn bộ ký hiệu dường như đã tồn tại hàng trăm triệu năm, dần trở nên đen tối và mục nát.

“Lại có thay đổi rồi?”

Phương Hằng không biết rằng, ngay lúc này ở thế giới bên ngoài, những con dơi vây quanh mình rơi xuống đất từng con một, dần mất đi sự sống.

Xác dơi khắp nơi nhanh chóng phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lộ ra những bộ xương trắng hếu…

Sự náo động này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau hơn 10 phút, đám dơi chiếm giữ trên sân vận động đã hoàn toàn giải tán.

Ngũ Bằng và hai học viên khác trực ban hôm nay hùng hùng hổ hổ, cùng nhau dọn dẹp xác dơi bên trong tòa nhà.

“Thầy Trần nói thế nào?”

“Hắn không nói gì cả, bộ dạng kiêng kị cực kỳ. Ta cho rằng việc này nhất định không bình thường.”

“Cần ngươi nói sao, có khả năng là một trâu bò mở ra Cụ Thể Hóa giai đoạn cấp ba đang thử kỹ năng.”

“Đừng chém gió nữa, lấy Công nghiệp nặng Bắc Hà của chúng ta ra để thử kỹ năng á? Đầu bọn họ bị hỏng hết rồi à? Không sợ chọc giận Phật mặt đen sao?”

“Có khi là thế lực thù địch nào đó của chúng ta đến đây để diễu võ giương oai, ngươi chưa nghe nói hôm qua thiếu gia của tập đoàn công ty bị tấn công à…”

Trong lúc nói chuyện, nhóm người đã mở cửa phòng minh tưởng.

Ngũ Bằng là người đầu tiên bước vào phòng.

Hắn choáng váng.

Những người khác cũng ngừng nói chuyện, không hẹn mà cùng trở nên yên tĩnh.

Đây…

Trong phòng minh tưởng có cảm giác như vừa mới trải qua ngày tận thế.

Trong phòng hỗn loạn một cách đáng sợ, hầu như mỗi chỗ đều lưu lại dấu vết của sự hư hỏng do va đập.

Trên nền nhà, chồng chất xương trắng của những con dơi đã chết.

Nhưng Phương Hằng vẫn một mình ngồi trên tấm đệm ở một góc phòng minh tưởng, bất động.

Này cũng thật quá kỳ dị!

Mấy người Ngũ Bằng nhìn nhau, đều cảm thấy rõ ràng có cái gì đó không ổn.

Phương Hằng?

Hắn vẫn đang minh tưởng à?

Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, vậy mà hắn vẫn có thể duy trì trạng thái minh tưởng?

Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!

Đám người trao đổi ánh mắt với nhau.

Cuối cùng, Ngũ Bằng lấy can đảm cẩn thận đi về phía Phương Hằng.

Mãi cho đến khi đi đến phía sau Phương Hằng, mới vỗ nhẹ vai hắn.

“Phương Hằng?”

Nhận thấy Phương Hằng không có phản ứng gì, Ngũ Bằng dùng lực mạnh hơn một chút, vươn tay ra đặt lên vai Phương Hằng, thử lay hắn.

“Ừm, Phương Hằng, ngươi không có chuyện gì chứ?”

“Bộp!!”

Phương Hằng đột nhiên mở mắt, tay phải đưa ra đằng sau, nắm chặt lấy tay của Ngũ Bằng đang đặt trên vai hắn.

Ngũ Bằng vẫn chưa kịp nhìn rõ Phương Hằng đã ra tay như thế nào! Toàn bộ cơ thể của hắn theo bản năng bị khóa chặt.

Hắn cảm nhận được cổ tay bị một sức mạnh không thể phản kháng lại trói chặt, ngay sau đó trước mắt trời đất quay cuồng, thế giới đảo lộn.

Một loạt công kích đều do phản ứng cơ bắp của chính Phương Hằng tạo ra.

Cho đến khi Ngũ Bằng bị ném lên không trung, Phương Hằng mới định thần lại.

Sức mạnh đánh ngã Ngũ Bằng ban đầu đột ngột dừng lại, sau đó lòng bàn tay cũng buông lỏng ra.

“Bịch!”

Toàn bộ cơ thể Ngũ Bằng thuận thế bay đi, rồi đập mạnh lên tường cái rầm.

Phương Hằng cúi đầu, nhìn vào đôi bàn tay của mình, lại nhìn đống xương ở xung quanh căn phòng.

Xương?

Trông giống xương của một loài chim.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ngũ Bằng té ngã không quá nghiêm trọng, hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy từ dưới đất, một tay nắm chặt cánh tay vừa mới bị Phương Hằng bắt lấy.

Cánh tay đau râm ran!

Hắn nhìn Phương Hằng đầy cảnh giác, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cái túm tay vừa rồi thật sự đáng sợ!

Bất luận là sức mạnh hay là tốc độ đều đã mạnh hơn nhiều so với nhũng gì hắn đã gặp trước đây.

Cho nên cuộc so tài vừa rồi, hắn cơ bản là chưa dùng hết toàn lực của bản thân.

“Làm sao vậy?”

Sau khi bị chú hai giáo huấn cho một trận, Mạc Gia Vĩ đang định quay lại tìm Phương Hằng thì nghe thấy tiếng va chạm mạnh ở hành lang nên nhanh chóng đi vào.

Nhìn thấy trong căn phòng khắp nơi đều là xương, Mạc Gia Vĩ có hơi sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment