Trước đây họ đã từng nghe nói rằng Trái Tim Ngày Tận Thế là một bức tượng điêu khắc lớn, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ lớn như vậy!
Cao đến hai mét.
Ước tính rằng sẽ phải mất bốn hoặc năm thanh niên hợp lực cùng nhau mới nâng nó lên được một cách miễn cưỡng.
Làm thế nào để vận chuyển một bức tượng điêu khắc lớn như vậy chứ?
Hạo Châu hỏi: “Thang máy tải hàng thế nào rồi?”
Khumpa lắc đầu.
“Nó không thể sử dụng được, lúc trước ta đã kiểm tra, không có nguồn điện dự phòng bên trong phòng triển lãm, thang máy không thể khởi động trừ khi chúng ta có thể tìm được máy phát điện để tạo ra điện.”
Hạo Châu đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội.
Hắn đi đâu để tìm máy phát điện trong khoảng thời gian này đây?
Đành phải đưa lên qua cầu thang, từ từ vận chuyển nó đi với sự trợ giúp của các tấm gỗ.
Hạo Châu đưa ra quyết định: “Đầu tiên phải tìm cách xây một cái bệ, vận chuyển bức tượng điêu khắc tới cầu thang trước đã.”
Mặc dù cách này cực kỳ kém hiệu quả nhưng xem ra lúc này chỉ còn mỗi một cách này.
Vài người đã hành động ngay lập tức, làm một tấm gỗ cao cấp ở ngay tại chỗ và lắp các con lăn dưới tấm gỗ.
Cuối cùng thử hợp lực cùng nhau để nâng bức tượng điêu khắc lớn lên tấm gỗ.
“Ba, hai, một.”
“Nâng!!”
Hạo Châu mặt đỏ bừng, gân cổ nổi lên.
Tuy nhiên, toàn bộ bức tượng điêu khắc vẫn bất động!
“Không được, vẫn còn quá nặng.”
Hạo Châu thở phì phò nói: “Đừng miễn cưỡng quá, nếu làm hư bức tượng điêu khắc sẽ phiền phức hơn.”
“Ta thử cái này.”
Khumpa nói và lấy trong ba lô ra một lọ thuốc cường hóa sức mạnh ngắn hạn có debuff.
Ngay khi chuẩn bị uống lọ thuốc, tiếng bước chân nặng nề từ hành lang tầng hầm tầng hai truyền tới.
“Bịch, bịch...”
Mọi người đều cảnh giác và giơ súng nhắm vào hành lang.
Khi bước chân đến gần, một cái bóng khổng lồ xuất hiện ở lối vào của hành lang.
Là Tyrant!
Phương Hằng nhảy từ phía sau Tyrant và đi đến trước mặt mọi người.
“Phương Hằng? Ngươi về rồi!”
Nhìn thấy đó là Tyrant do Phương Hằng điều khiển, Hạo Châu hiển nhiên rất an tâm và ra hiệu cho mọi người cất vũ khí đi.
“Tình hình ở công ty Krenchen thế nào rồi?”
“Tạm thời được giải quyết. Năng lực phòng ngự trong nơi ẩn núp của công ty Krenchen quá kém, căn bản không đủ xem xét.”
Phương Hằng nói với giọng khinh thường: “Nhưng bọn hắn chuồn khá nhanh. Ta chưa kịp san bằng thì bọn hắn đã điều khiển xe tải chất đầy đồ rồi bỏ chạy”.
“Ta để lại một tên Tyrant ở đó để tiếp tục phá hủy, nó không phải là một vấn đề lớn.”
Hay lắm, mới qua bao lâu nhỉ?
Trong vòng chưa đầy một giờ, hắn ta dọa cho các người chơi của công ty Krenchen phải chạy mất?
Đã nhìn thấy sức mạnh nhóm Licker của Phương Hằng, Hạo Châu đại khái có thể hình dung ra cảnh Tyrant của Phương Hằng tấn công vào nơi ẩn núp của công ty Kurenchen.
May mắn, Phương Hằng không phải là kẻ thù.
Phương Hằng nói và lắc đầu: “Haizz, ta cứ nghĩ rằng bọn hắn có thể cầm cự thêm một thời gian nữa.”
Hai anh em Khumpa và Khunka lại nhìn nhau.
Tại sao giọng điệu của Phương Hằng có vẻ hơi thất vọng?
Phương Hằng bước tới và tập trung vào bức tượng điêu khắc lớn mà mọi người đang vận chuyển.
“Đừng nói về bọn họ nữa, còn các ngươi thì sao? Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Đã tìm thấy nó, Trái Tim Ngày Tận Thế, chính là thứ này.”
Khunka vừa nói vừa đưa tay ra và vỗ nhẹ vào bức tượng điêu khắc lớn bên cạnh: “Không ngờ nó lại nặng như vậy.”
Khumpa ở bên nói thêm: “Có rất nhiều bức tượng điêu khắc trong kho bảo hiểm, chúng đều rất lớn. Chỉ cần chuyển Trái Tim Ngày Tận Thế ra là đủ, rất khó để hoàn thành nhiệm vụ một cách vượt mức.”
Phương Hằng nhướng mày khi nghe những lời đó và nhìn vào kho bảo hiểm phía sau mọi người.
Ngoài ra còn có các bức tượng điêu khắc lớn và nhỏ xếp chồng lên nhau khắp kho bảo hiểm.
Suy nghĩ một chút, Phương Hằng ngẩng đầu nói: “Được, nơi này cứ giao cho ta đi, các ngươi lên tầng một tầng hai, nơi đó có các tác phẩm nghệ thuật tương đối nhỏ, tìm cách vận chuyển tất cả tác phẩm nghệ thuật có thể di chuyển được đến lối vào, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đóng gói và vận chuyển trở về doanh địa tận thế giao nhiệm vụ.”
“Ngươi? Một mình?”
Khumpa ngạc nhiên chớp mắt, bối rối nhìn Phương Hằng: “Thứ này rất nặng.”
“Nặng á? Chuyện nhỏ, nào, để ta cho ngươi xem một tay.”
Phương Hằng vừa nói vừa bước sang một bên hai bước, cố gắng gật cằm về phía Tyrant phía sau.
Thể Tyrant nhận được chỉ lệnh của Phương Hằng và sải bước về phía trước.
Nó đi đến chỗ bức tượng điêu khắc và cố gắng nâng toàn bộ bức tượng lên.
Bức tượng điêu khắc rung nhẹ.
Không thể nhấc nó lên!!
“Ơ, nặng như vậy sao?”
Phương Hằng cũng hơi ngạc nhiên, hắn điều khiển một tên Tyrant khác đi tới để giúp đỡ.
Hai Tyrant cùng lúc tác động lực từ bên trái và bên phải, nâng toàn bộ bức tượng điêu khắc lên không trung.
Giỏi lắm...
Tự dưng biến Tyrant thành người khuân vác.
Khumpa nuốt nước bọt.
Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.
“Phương Hằng, để hai bọn nó khiêng đi... có thực sự ổn không?”
Tyrant chắc chắn rất mạnh, nhưng trông dáng dấp bọn chúng vẫn rất miễn cưỡng, chỉ cần chẳng may ngã một cái giữa đường thì nhiệm vụ sẽ kết thúc.
“Đừng lo lắng, bọn nó rất vững.”
Phương Hằng rất tự tin: “Các ngươi nhìn xem.”
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Trên người Tyrant nhanh chóng mọc ra những dây leo rậm rạp.
Dây leo cố định bức tượng điêu khắc chắc chắn ở giữa hai thể Tyrant.
“Ổn định hơn nhiều rồi, phải không?”
Trong mắt Hạo Châu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dây leo?
Có chút quen thuộc.
Dây leo này trông hơi giống...
Những dây leo ký sinh đã từng thấy ở trấn Hi Vọng vào thời điểm đó?
Hạo Châu trầm tư, trong lòng có chút hiểu ra.
Tyrant trước mặt đã bị cải tạo không khác gì bọn Licker bên ngoài!
Bọn nó mạnh hơn nhiều so với các đồng loại bình thường!
Nhìn thấy Tyrant của Phương Hằng dễ dàng hoàn thành việc vận chuyển, tinh thần của cả đội tăng vọt.
Hai anh em của Khumpa Khunka đồng loạt gật đầu.
“Phương Hằng, bức tượng điêu khắc lớn trong kho bảo hiểm phải làm phiền ngươi rồi, bọn ta chia nhau ra hành động.”
“Không thành vấn đề.”
Hạo Châu biết rằng nhiệm vụ này thực sự đã tìm được người thích hợp!