Nàng còn nghĩ rằng Phương Hằng sẽ hỏi thăm tình hình liên quan với đến thành phố Nguyên Sâm, nhưng không ngờ hắn lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như thế.
Phương Hằng thấy Wendy im lặng một lúc không trả lời, mới đổi cách hỏi khác: “Ta muốn hỏi là doanh địa các ngươi muốn thu mua bao nhiêu gỗ?"
Wendy ấn vào thái dương, nhẹ giọng đáp: "Doanh địa chúng ta còn thừa 20 chiếc xe tải quân dụng, ngoài ra, về phía thu mua thì doanh địa chúng ta không quy định giới hạn, chúng ta cần rất nhiều tài nguyên, càng nhiều càng tốt."
Có tận có 20 chiếc xe tải lớn?!
Trong lòng Phương Hằng vô cùng vui mừng.
Tốt lắm!
Không hổ là doanh địa tận thế trong thành phố lớn, khác với doanh địa rách nát ở ở nhà tù kia, chẳng đổi được cái xe tải nào lại còn hạn chế số lượng thu mua vật tư từ bên ngoài.
Hơi tí lại đầy nhà kho...
Nụ cười trên mặt Phương Hằng càng rạng rỡ hơn.
Ngươi đã nói thế, vậy ta cũng yên tâm to gan dọn hết cửa hàng của ngươi!
"Cám ơn ngươi Wendy, ta vẫn cần nhận thêm vài nhiệm vụ, đành phiền ngươi vậy."
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được nhiệm vụ - thu gom vật tư cấp cứu.’
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được nhiệm vụ - thu gom vật liệu xây dựng: Ván gỗ.’
‘Nhắc nhở: Ngươi dùng tích phân đổi xe tải quân dụng x2, thùng cà phê Nestle (24 lon) x4.’
Sau khi nhận nhiệm vụ, đổi hai chiếc xe tải và bốn thùng cà phê nhỏ, đội trưởng đội bảo vệ Ron dẫn Phương Hằng rời khỏi biệt thự.
"Phương Hằng, nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ thu gom ván gỗ, ta đề nghị ngươi có thể đến nhà máy sản xuất ở Thành Tây, theo như ta nhớ thì nơi đó có rất nhiều ván gỗ chất lượng tốt có sẵn, tuy nhiên chỗ ấy hơi xa, nếu vừa đi vừa về cũng khá phiền phức, ngoài ra ở phía Thành Bắc cũng có mấy nhà máy chế biến gỗ."
"Cám ơn lời đề nghị của ngươi, Ron, tuy nhiên thu gom ván gỗ không cần phiền phức như thế."
Ron cảm thấy kỳ lạ, hắn nghĩ thầm chẳng lẽ Phương Hằng có phương án nào tốt hơn hai sao?
"Được, vậy chúc ngươi gặp may mắn, ngoài ra xe tải quân dụng ngươi cần ta đã sai người đỗ ở ngoài biệt thự, đây là chìa khóa xe."
"Cảm ơn, ngoài ra chờ chút đã, đống hàng này ta chuẩn bị để lát nữa đưa cho Wendy, ta để tạm đống hàng ở đây trước đã."
Phương Hằng cầm chìa khoá, rồi giơ tay vẫy tay ra hiệu cho ba người Mạc Gia Vĩ đang ngồi sau chiếc xe ở gần đó.
"Xong rồi, nhanh đến dỡ hàng đi! Nhanh lên!"
"Đến đây!"
Hai người Chu Nghị và Lục Vũ vô cùng vui mừng, họ lập tức nhảy lên xe tải, túm một bao vật tư cấp cứu ném xuống.
Dù là dọn đến doanh địa tận thế!
Hay tham gia sự kiện lớn đặc biệt trong doanh địa tận thế!
Nghĩ lại thì là chuyện nào cũng đều rất kích thích.
"Cái này là...?"
Thấy bao vật tư cấp cứu, đội trưởng đội bảo vệ doanh địa Ron há hốc miệng, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
"Phương Hằng, chẳng phải ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thu gom vật tư cấp cứu sao?"
"Xuỵt, không cần vội, ta phải cho Wendy một niềm vui bất ngờ, cứ để tạm đống hàng hóa này ở chỗ ngươi trước đã, đợi sáng mai ta sẽ mang tất đưa cho Wendy."
Phương Hằng nói thầm rồi lén ra hiệu cho Ron, sau đó vỗ vai hắn.
"Đêm nay còn phải vận chuyển rất nhiều đợt vật tư, ngươi phải chuẩn bị kỹ càng."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ron, ba người Chu Nghị vận chuyển nửa xe vật tư cấp cứu xuống dưới đất.
"Đi! Chúng ta lên đường thôi!"
Sau khi vận chuyển xong, bốn người lần lượt ngồi vào ba chiếc xe tải.
"Phương Hằng, tiếp theo chúng ta phải đi đâu đây?"
Phương Hằng đã chuẩn bị từ trước, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua các thành phố trên bản đồ, vẻ mặt hưng phấn.
"Công viên ở khu Đông, ở đó có rất nhiều gỗ, đêm nay chúng ta vất vả một chút, nghĩ cách đốn tất cả các cây to trong công viên, sau đó chuyển tất cả ván gỗ về đây!"
"Được!"
Hai người Chu Nghị và Lục Vũ đáp to, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhìn ba chiếc xe tải quân dụng từ từ rời khỏi biệt thự, không biết tại sao bỗng nhiên Ron có một suy nghĩ kỳ lạ.
Những người này đổi ba chiếc xe tải, không phải chỉ để chở vật liệu đó chứ?
Sao có thể như vậy...
Ron lắc đầu, tự cười nhạo bản thân.
...
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ len vào trong phòng.
Wendy vừa thưởng thức xong bữa sáng.
Tính hình của thành phố Nguyên Sâm cũng không quá ổn định, mấy ngày gần đây đều phải rút lui.
"Wendy, Phương Hằng đang đợi ngài bên ngoài biệt thự."
Cuối cùng hắn cũng hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?
Wendy nghĩ thầm.
Dựa vào khả năng của mình, cuối cùng Phương Hằng cũng nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ 200 tích phân.
Vốn dĩ Wendy vẫn nghĩ rằng hắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ từ hôm qua rồi cơ.
Không ngờ hắn phải tốn cả một buổi tối.
Cũng đúng, dù sao di chuyển vào ban đêm cũng vô cùng nguy hiểm.
Mấy người cầu sinh này vừa mới đến thành phố Nguyên Sâm, phải tìm kiếm nơi ẩn núp an toàn, hơn nữa cũng phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.
Quả thật với họ có chút khó khăn.
Ron đứng xoắn xuýt ở cổng, hắn nhìn Wendy, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Wendy để ý thấy vẻ mặt của Ron.
"Ron? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Wendy, đám người cầu sinh kia..."
Ron cảm thấy kể cả mình có nói Wendy cũng sẽ không tin, hắn chỉ ra cửa sổ,
"Ngài vẫn nên tự nhìn ra ngoài cửa sổ xem đi."
Wendy nghi hoặc, nàng đi đến bên cửa sổ bên trên, hướng phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Chuyện này..."
Wendy dụi mắt khó tin.
Cả vườn hoa đều chất đầy ván gỗ.
Ước chừng cao như tòa nhà một tầng.
"Nhiều ván gỗ như vậy? Chúng từ đâu ra thế?"
"Chúng do Phương Hằng tiên sinh nghĩ cách kiếm ra, bắt đầu từ đêm qua, hắn tiên tục vận chuyển ván gỗ đến nơi ẩn núp. Nhà kho, sảnh trước, sảnh sau đều đã chật kín ván gỗ, đống ván gỗ còn lại chỉ có thể để tạm ở phòng khách tầng một của biệt thự."
"Nhưng Ron, hắn lấy ở đâu ra nhiều ván gỗ như vậy?"
Ron lắc đầu.
Vừa hay, chuyện này hắn cũng chẳng thể nghĩ ra câu trả lời.
Kể cả có dọn hết ván gỗ ở nhà máy sản xuất đồ gia dụng lẫn nhà máy gia công ván gỗ cũng không thể có nhiều gỗ thô!
Rất nhanh chóng, Wendy đã bĩnh tĩnh lại như trước: “Được rồi Ron, dẫn ta đến gặp hắn đi."