“Mọi ưu tư của ngươi sẽ phóng ra ngoài, rất khó để kiểm soát, ta cũng không muốn trở thành cái dáng vẻ quỷ quái đó, trừ phi một ngày nào đó ta thật sự bị dính phải vi khuẩn zombie đến mức sắp chết, thì loại thuốc này có thể nâng cao sức đề kháng cơ thể, ngay cả vi khuẩn zombie cũng có thể chống lại được, ngươi hiểu được ý của ta mà nhỉ?”
“Ta hiểu, cám ơn, Nhã Đồ.”
Phương Hằng gật đầu một cái.
Thông tin về thuốc thần ban vẫn rất ít, tóm lại là hắn vẫn nên đi theo nhiệm vụ tuyến để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước, sau khi lên tới đoàn viên tinh anh thì hắn có thể giành được thuốc thần ban rồi.
Nhưng nếu có thể đổi nhiều hơn, nghĩ cách mang nó về nơi ẩn núp để Khâu Diệu Khang nghiên cứu thử, nói không chừng là hắn có thể nghiên cứu ra loại thuốc không có tác dụng xấu.
Suy nghĩ xong thì Phương Hằng đứng lên.
Hắn đang chuẩn bị đi tìm La Thập để nói chuyện, thì bỗng hắn nhận ra có người đang lén nhìn chằm chằm vào hắn.
Phương Hằng lập tức quay đầu nhìn về phía một góc ở bên kia quảng trường.
Một cô gái với ngũ quan thanh tú nhanh chóng dời ánh mắt khỏi Phương Hằng.
Nàng đang ngồi một mình ở chiếc ghế gỗ và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Hằng biết rất rõ, nàng đang lén chú ý tới hắn!
Đây chính là tác dụng của thuộc tính cảm giác.
Phương Hằng đi thẳng tới chỗ nàng.
“Ngươi cũng là người chơi?”
Trình Nhã không ngờ Phương Hằng sẽ đi tới bắt chuyện với nàng, nàng biết bản thân đã bị phát hiện nên chỉ có thể nhìn Phương Hằng: “Tốt hơn hết là ngươi nên lập tức rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm.”
“Hửm, nếu đã rất nguy hiểm, vậy thì tại sao ngươi lại ở đây.
“Thuốc thần ban rất nguy hiểm.”
Trình Nhã nói xong thì quay đầu sang chỗ khác, cũng không để ý tới Phương Hằng nữa.
Nàng đã chứng kiến rất nhiều người bị mất phương hướng do tác dụng của thuốc thần ban mang lại, để rồi cuối cùng họ rơi vào kết cục bi thảm.
Nàng cảm thấy Phương Hằng và những người kia đều là cùng một loại người.
“Thế à, ta muốn thử xem, có vẻ như ngươi rất hiểu về chỗ này, chúng ta lập đội đi.” Phương Hằng ghé sát tới và thì thầm vào bên tai của Trình Nhã: “Thật ra thì ta rất mạnh, chúng ta có thể cùng nhau kiếm tiền.”
Từ trước tới giờ Trình Nhã chưa từng bị một người khác phái nào tiếp cận gần như vậy, nên nàng đã giật mình mà rụt về phía sau, sau đó nàng khẽ nhíu mày, nói: “Ta không quen biết ngươi.”
“Sao ngươi lạnh nhạt vậy, vậy thì thôi vậy.”
Phương Hằng đứng dậy, đi tới chỗ đám người La Thập.
“Này, La Thập, ta muốn nhận nhiệm vụ.”
“Ha ha! Phương Hằng, ta rất tán thưởng tinh thần hăng hái của ngươi! Chúng ta vừa mới thắng một trận, giành được không ít món đồ tốt, nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn còn lâu mới đủ.”
“Bọn ta dự tính bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành dọn dẹp các nơi ẩn núp ở xung quanh, nên có một số công việc cần chuẩn bị trước, hiện tại đang rất thiếu người.”
“Nhiệm vụ đều ở đây, ngươi muốn nhận cái nào cũng được, cứ nói trực tiếp với ta, ta sẽ cung cấp sự hỗ trợ cho ngươi!”
Tâm trạng của La Thập đang dâng lên cao vút, nên giọng của hắn rất lớn.
Phương Hằng mở danh sách nhiệm vụ ra thì lập tức thấy được hơn mười mấy trang nhiệm vụ.
Có rất nhiều loại nhiệm vụ, trong đó bao gồm thu thập, điều tra, thu thập tài nguyên, vân vân.
Có lẽ là do lệnh cấm của Liên Bang và nhiệm vụ tiên quyết có độ khó cao, nên số lượng người chơi gia nhập vào Quân đoàn Thập Hoang Giả rất ít, tính cạnh tranh cũng rất thấp.
Nói như vậy, lấy hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ ra để cân nhắc...
Phương Hằng nhanh chóng tìm nhiệm vụ thích hợp với hắn nhất ở trong thanh nhiệm vụ.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn tập trung vào một trong những nhiệm vụ hiện trên thanh.
Thu thập vũ khí!
Nhiệm vụ này là nhanh nhất!
Ở nhiệm vụ cùng cấp bậc thì thu thập vũ khí là nhiệm vụ nhận được phần thưởng tích phân cao nhất!
“Ta chọn nhiệm vụ này, La Thập.”
“Ha ha ha! Tốt! Hiện tại chúng ta cũng đang thiếu khá nhiều vũ khí, ngươi có thể mang về bọn ta không, càng nhiều càng tốt! Tiểu nhị!”
La Thập trở nên kích động, hắn đưa tay vỗ mạnh lên vai của Phương Hằng, gào lên rung trời.
“Ta biết ngươi nhất định làm được! Bọn ta sẽ chờ ngươi trở về! Cố gắng lên! Tiểu nhị!”
'Nhắc nhở: Ngươi nhận nhiệm vụ - giành vũ khí.’
‘Tên nhiệm vụ: Giành vũ khí.’
‘Mô tả nhiệm vụ: Đốt giết cướp bóc cần vũ khí, trận chiến kịch liệt vừa rồi đã làm Quân đoàn Thập Hoang Giả tiêu hao rất nhiều vũ khí, để đón trận chiến mới, Quân đoàn Thập Hoang Giả cần bổ sung một lượng lớn vũ khí.’
‘Yêu cầu nhiệm vụ: Giành vũ khí và giao cho Quân đoàn Thập Hoang Giả (người chơi sẽ dựa vào số lượng vũ khí và chất lượng để thanh toán điểm toán tích phân).’
Giọng nói oang oang của La Thập đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Cố gắng lên! Tiểu nhị!”
Không ít người giơ chai bia trong tay lên, ra hiệu cho Phương Hằng cố gắng lên.
Phương Hằng ý thức được rằng tâm trạng của những người này vẫn luôn ở trong tình trạng dâng cao vút.
Rất không bình thường.
Mà sự bất thường này có lẽ là có liên quan đến thuốc thần ban.
Phương Hằng thầm đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, mà tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Muốn lấy được vũ khí, cách nhanh nhất tất nhiên là trực tiếp dùng bạo lực để cướp.
Phản ứng đầu tiên của Phương Hằng chính là công hội trò chơi Long Chi Quốc.
Bọn họ thật sự rất không tệ, luôn hỗ trợ hắn về mặt nhiệm vụ.
Khóe miệng của Phương Hằng khẽ nhếch lên.
Trình Nhã nghe Phương Hằng nhận nhiệm vụ thu thập vũ khí xong, nàng nhìn chằm chằm về hướng mà Phương Hằng rời đi, rồi nhíu mày.
...
Rạng sáng, ở bên ngoài nơi ẩn núp của công hội Long Chi Quốc.
Phương Hằng để lộ thân hình ở dưới một gốc cây thông.
“Rõ ràng ban ngày đã bị ta tấn công hai lần, mà sao phòng ngự ở nơi ẩn núp vẫn còn yếu kém như vậy nhỉ?”
Nhìn nơi ẩn núp có vẻ yếu ở phía trước, Phương Hằng không nhịn được mà tự lẩm bẩm.
“Vậy thì cũng đừng trách ta.”
Trong lòng Phương Hằng thầm cười lạnh lùng, sau đó hắn vung tay về phía nơi ẩn núp.