Vì vậy, nhiều người chơi tầng chót sẽ chọn làm việc vào ban ngày, ban đêm thì vào trò chơi, trực tiếp nghỉ ngơi trong trò chơi, nhân tiện có thể giết thời gian.
Mặc dù làm như vậy ngày hôm sau lúc ngoại tuyến sẽ thấy tinh thần rất tệ, nhưng ít nhất không làm chậm trễ công việc.
Phương Hằng trò chuyện với mọi người vài câu, mở nhật ký trò chơi ra nhìn lướt qua.
Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa, các phân thân zombie sẽ sống lại.
Phương Hằng không muốn thu hút sự chú ý, định chạy ra ngoài tìm một nơi kín đáo để triệu hồi nhóm zombie.
"Không được, ở đây nhàm chán quá, ta phải ra ngoài đi dạo vài vòng."
Nói rồi Phương Hằng đứng dậy đi về phía cửa.
Một người chơi nói: "Muộn như vậy rồi, bên ngoài không an toàn lắm, hay là đừng đi nữa thì hơn?"
"Không sao đâu, ta chỉ ra cửa đi lang thang vài vòng thôi."
Phương Hằng đẩy cửa bước ra khỏi chỗ lánh nạn tạm thời.
Vài người chơi ngồi quanh đống lửa nhìn nhau.
"Ta đi xem xem."
Tả Khánh nói rồi đứng dậy, theo Phương Hằng đi ra khỏi lều.
Bên ngoài lều, Phương Hằng men theo con đường nhỏ theo hướng rời khỏi nơi ẩn núp, lúc đầu hắn định đi xa hơn một chút, tìm một nơi để triệu hồi nhóm zombie, nhân tiện dò đường đi.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Phương Hằng chợt nhận thấy điều gì đó.
"Hả? Đó là cái gì?"
Khóe mắt hắn nhảy lên.
Vào ban đêm, tầm nhìn ngoại giới không cao, nhưng thông qua kỹ năng nhìn ban đêm của huyết thống Huyết tộc, Phương Hằng vẫn nhìn ra một nhóm người chơi đang xuống núi theo con đường mòn lưng chừng núi.
Phương Hằng nheo mắt nhìn nhóm người chơi một cách cẩn thận.
Bắt đầu từ khu vực khai thác mỏ, cứ cách một đoạn lại có một số người chơi hợp sức đẩy các rương bằng xe đẩy.
Họ vận chuyển những chiếc rương vào một phòng nhỏ lánh nạn tạm dưới chân núi cách đó không xa.
Tại sao họ phải vận chuyển vật tư vào ban đêm?
Hơn nữa động tác của họ có vẻ rất lén lút, toàn bộ quá trình không có bất kỳ ánh sáng nào, còn giữ im lặng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Điều khiến Phương Hằng thấy lạ lùng hơn nữa là trên người họ mặc không phải là đồng phục tiêu chuẩn của Liên Bang, nhưng lại thống nhất đeo mặt nạ đen.
Bọn họ tuyệt đối không phải là những người chơi bình thường!
Lẽ nào bọn họ đang ăn trộm mỏ?
Trong lúc tự hỏi, Phương Hằng lại nhạy bén nhận ra có ai đó đang tiến lại phía sau mình.
Hắn đột ngột quay đầu lại.
Một người đàn ông cao gầy đứng sau lưng hắn.
Trên mặt hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ đen.
"Phương Hằng, đừng căng thẳng, là ta."
Tả Khánh bật cười, nâng chiếc mặt nạ trên mặt lên, tiến lại gần và đưa cho Phương Hằng một thỏi vàng có kích thước bằng móng tay.
"Huynh đệ, làm ơn đi, cứ xem như ngươi chưa thấy gì."
Phương Hằng cầm lấy thỏi vàng.
Vật phẩm: Thỏi vàng nhỏ.
Mô tả: Đơn vị tiền tệ hiếm có trong Ngày Tận Thế, ngươi có thể dùng nó để đổi lấy thức ăn và vật phẩm có giá trị tương đương tại doanh địa Thương nhân tận thế.
Mô tả: Vật phẩm đặc biệt có giá trị cao, sau khi chết nhất định sẽ rơi xuống.
"Các ngươi đang trộm mỏ sao?"
"Suỵt."
Tả Khánh đeo lại mặt nạ đen, ra hiệu cho Phương Hằng nói nhỏ tiếng.
"Huynh đệ đừng nói to, đều là mưu sinh kiếm ăn, không dễ dàng gì."
Mỏ của Liên Bang mà cũng dám trộm?
Phương Hằng hơi suy nghĩ, ngay lập tức nhận thấy vấn đề.
Không đúng!
Trộm mỏ của các công hội lớn bình thường, nếu bị bắt cùng lắm là mất một mạng, nhưng trộm mỏ từ Liên Bang sẽ bị coi là phạm tội! Có thể đối mặt với nguy cơ bị chính phủ Liên Bang truy nã.
Tại sao phải mạo hiểm như vậy để trộm mỏ của Liên Bang chứ?
Lại còn là những loại khoáng sản có giá trị cao như vậy?
Hơn nữa Liên Bang làm rất tốt công tác bảo vệ mỏ, bọn họ có thể trộm mỏ một cách âm thầm như vậy, hơn phân nửa hết đều là nội ứng nằm vùng trong nội bộ Liên Bang.
Quá khó để những người chơi bình thường làm được điều này.
Phương Hằng che giấu những nghi ngờ của mình, giả vờ làm ra vẻ mặt vui vẻ.
Hắn nhận lấy thỏi vàng, nháy mắt với Tả Khánh.
"Hà hà, huynh đệ quá khách sáo rồi, có việc gì cần giúp thì cứ gọi ta, ta có thể giúp."
Tả Khánh vỗ vai Phương Hằng: "Có tiền thì cùng nhau kiếm, nếu có việc cần ta sẽ đánh tiếng ngươi."
"Được rồi, ta qua bên đó dạo một chút."
Tả Khánh chau mày, hắn không muốn Phương Hằng còn ở lại bên ngoài, bèn nói: "Bên ngoài không tiện lắm, hay là cùng ta về đi."
"Không sao, ta sẽ quay lại ngay."
Nhận thấy thời điểm sống lại của phân thân zombie đang đến gần, Phương Hằng chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa cho chúng trước.
"Cũng được, vậy chú ý an toàn, đừng đi quá xa."
"Ừm."
Phương Hằng quay người mới đi về phía trước được hai bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió ở phía sau.
"Bụp!!"
Tả Khánh ra tay đánh lén cả kinh trong lòng.
Một tay Phương Hằng nắm lấy cổ tay phải của hắn.
Côn sắt đột ngột dừng lại trong không trung.
Tả Khánh theo bản năng muốn kéo cánh tay lại, nhưng lại phát hiện ra rằng tay phải của mình đã bị Phương Hằng siết chặt.
Sao có thể?
Trong lòng Tả Khánh chợt nổi lên sóng gió ngập trời.
Cấp bậc mà hắn có là level 9, hắn còn học tập Huấn luyện lực lượng, kèm theo trang bị đặc biệt có thuộc tính lực lượng,, trị số lực lượng của hắn đã đạt đến mức 10,7 đáng kinh ngạc!
Làm thế nào một người chơi bình thường có thể mạnh hơn hắn về mặt lực lượng nhiều như vậy!?
Khoảnh khắc tiếp theo, Tả Khánh nhận ra có một nắm đấm khổng lồ đang đánh về phía mình.
"Bịch!"