Parason không có cách nào nhìn thấu vẻ hân hoan được che đậy kỹ càng dưới lớp mặt nạ của Phương Hằng, nhìn thấy Phương Hằng không nói không rằng, vẫn cứ cho rằng Phương Hằng bị năm con zombie khổng lồ làm cho chấn động.
Hắn cảm thấy rằng mặc dù Phương Hằng rất giỏi trong việc sửa chữa bảo trì máy móc, nhưng đối với việc nghiên cứu zombie vẫn chỉ là một tay ngang.
Phòng thí nghiệm ở tầng hầm sáu này là sản phẩm trí tuệ của Parason trong suốt nhiều năm, hắn nhịn không được có chút ham muốn khoe khoang nó trước mặt Phương Hằng.
“Đúng vậy, không giấu gì ngươi, bọn ta đã mất rất nhiều thời gian mới có thể thu thập những zombie khổng lồ này, đặc biệt là đưa chúng vào trạng thái không hoạt động, cực kỳ phiền phức."
Phương Hằng đã nhận thức được điều gì đó một cách nhạy bén.
Chuẩn rồi! Thực lực của zombie cấp 5 cực kỳ kinh người, Dạ Kiêu đã làm cách nào để cho các zombie cấp 5 ngủ đông?
Phương Hằng ngay lập tức hỏi: "Các ngươi đã làm điều đó như thế nào?"
"Đó là thông qua..."
Lời nói của Parason đã đến miệng, đột nhiên sững lại trong giây lát.
"Ừ, không có gì, Phương Hằng tiên sinh, xin lỗi, đây là bí mật nội bộ của Dạ Kiêu chúng tôi."
"Không sao, ta hiểu."
Phương Hằng xua tay, cảm thấy có chút thất vọng, vẫn là giả bộ ra vẻ không phải là cố ý: "Là ta hấp tấp rồi."
"Vốn dĩ có tám con zombie khổng lồ ở đây, ba con đã bị mất trong chiến dịch trước, bây giờ còn lại năm con."
"Chúng hiện đang ở trong tình trạng bị đóng băng. Tư Không tiên sinh có nói rằng, hành động lần này nếu một mình Tyrant không thể chống lại Liên Bang, bọn ta sẽ mở khóa các zombie khổng lồ, sau đó sử dụng kỹ năng thiên phú của Tư Không tiên sinh để chuyển đổi thù hận của chúng, sử dụng chúng để ngăn cản Liên Bang."
"Không ngờ Tư Không tiên sinh lại có thể điều khiển zombie biến dị bậc 5, hắn chắc hẳn cũng là một kỹ năng thiên phú cấp S, đúng không?"
“Đúng vậy.”
Trong khi mấy người đang nói chuyện, Tô Kính Thành đưa người chơi Dạ Kiêu đi kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ bên trong phòng thí nghiệm tầng hầm sáu.
"Đã kiểm tra qua rồi, không có dấu hiệu đột nhập, không có ống thông gió nào khác thông ra bên ngoài."
“Tốt."
Tô Kính Thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu nhìn lại hai người Parason và Phương Hằng.
"Ta đã liên lạc với Tư Không tiên sinh, ông ấy bảo chúng ta lập tức quay lại thông đạo dịch chuyển."
"Ta sẽ xử lý những con Licker trong ống thông gió."
“Chờ một chút, bên trong cánh cửa đó là cái gì? Các ngươi có chắc là không muốn kiểm tra một chút?"
Phương Hằng chỉ vào một cánh cửa kim loại ở phía sau phòng thí nghiệm, vừa nói vừa đi dọc theo cánh cửa.
Hắn sớm đã để ý đến cánh cửa hợp kim này.
“Đừng."
Parason vội vàng tiến lên hai bước để ngăn cản Phương Hằng: "Đừng mở cánh cửa đó."
“Tại sao?"
“Đừng hỏi nữa, bên trong không có đồ đạc gì đâu, chúng ta nhanh chóng trở lại đi, sau khi Tư Không tiên sinh rời đi trong lòng ta luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.”
“Được rồi.”
Phương Hằng nhún vai, không kiên trì muốn biết nữa, cùng mọi người rời phòng thí nghiệm tầng hầm sáu.
Trước khi đi, Phương Hằng vẫn nhìn lần cuối vào cánh cửa kim loại nặng nề.
Cửa kim loại có lớp bên ngoài xỉn màu.
Có lẽ là một loại hợp kim đặc biệt.
Nó giống như được sử dụng để ngăn chặn bức xạ ...
“Nhược Nhược, ông Tiêu vừa đúng lúc hai ngày nay đi ra ngoài, phải hai ngày sau mới có thể trở về.”
“Lại tới làm phiền chú Tôn rồi, ta tới biếu cho ngươi món quà mà ta mang về từ chuyến du lịch Bắc Kinh vào tuần trước, phần này là của dì Trương, còn có của chú Lý và dì Trần nữa."
Hai tay Tiêu Nhược Nhược giao đi những gói quà được đóng gói đẹp đẽ.
“Nhược Nhược, ngươi khách khí quá rồi, tối nay để dì Trương nấu cho ngươi món gì ngon ngon nhé.”
“Cảm ơn chú Tôn, ta muốn ăn gà hấp tương ớt.”
“Được được, trước tiên ta dẫn ngươi tới phòng khách.”
Tôn quản gia rất thích Tiêu Nhược Nhược, đích thân dẫn nàng tới phòng khách.
“Hả? Chú Tôn, lần này ta không ở phòng số 3 ư?”
“Phòng khách phía đông đã có người ở rồi, nam nữ có chút bất tiện, nên ta sắp xếp cho ngươi ở phòng khách phía tây.”
“Hử? Còn có khách khác nữa sao?”
“Ừm, là khách của ông chủ, cũng là bạn của Mạc Gia Vĩ thiếu gia.”
“Mạc thiếu gia?”
Tiêu Nhược Nhược có chút ngạc nhiên.
Nàng với Mạc Gia Vĩ là từ nhỏ đến lớn đều chơi với nhau.
Trong ấn tượng của nàng Mạc Gia Vĩ là một người rất ham chơi, nhưng hầu như không bao giờ dẫn bạn về nhà.
“Nhưng mà, bạn của Mạc thiếu gia tại sao lại ở lại đây vậy?”
Mắt của Tiêu Nhược Nhược sáng lên, hỏi: “Lẽ nào cũng giống như ta tới để mượn sách?”
“Đúng vậy, Phương tiên sinh ở lại đây cũng đã được mấy ngày rồi.”
“Hử, cái hắn nghiên cứu cũng là Thần bí học sao? Ta có thể cùng hắn trao đổi được không?”
“Ừm…. ta cho rằng vẫn là không nên.”
Tôn quản gia trầm tư một lúc, trong lòng thầm thở dài một cái, có một loại cảm giác mệt mỏi khó tả.
Vẫn là đừng nên xin chỉ giáo gì cả, đừng có cùng Phương Hằng học hư là đã tốt rồi.
“Tới rồi, Nhược Nhược, đây là phòng số 8.”
Sau khi dẫn Tiêu Nhược Nhược vào phòng, Tôn quản gia bất giác cau mày.
Trong phòng có một cửa sổ sát đất lớn ở một bên của khu vườn.
Ban đầu, qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy cây cầu nhỏ có nước chảy qua ở trong vườn.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy phía bên cạnh cây cầu là một đống đá vụn.