Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 506 - Chương 509: Lấy Được Thiên Thạch (2)

Chương 509: Lấy được thiên thạch (2)

Vừa mới đặt chân xuống lối đi của tầng hầm lầu ba, thì đối diện đã có mấy tên Huyết tộc cấp thấp lao tới.

“Lùi về phía sau, để ta tới!”

Vũ Hành Văn hét lên một tiếng, toàn bộ

bắp thịt cánh tay phải của hắn lập tức căng lên, tăng vọt mấy phần!

Hắn siết chặt quả đấm và tung ra một cú đấm về phía trước.

“Rầm!”

Năm con Huyết tộc cấp thấp bị Vũ Hành Văn đấm văng mạnh vào vách tường.

“Đi!”

Vũ Hành Văn cất bước định lao về trước.

“Chờ một chút!”

Chu Lỗi cảm nhận được điều gì đó, hắn đưa tay ngăn cản mọi người tiếp tục tiến lên, và nhìn chằm chằm về lối đi phía trước.

Một giọng nói vang lên.

“Ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là thợ săn quái vật…”

Nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì họ thấy một lão già Huyết tộc đang chống gậy, chậm rãi bước ra từ sau chỗ rẽ ở bên kia lối đi.

“Nếu đã tới đây thì các ngươi hãy ở lại đây mãi mãi đi.”

Chu Lỗi cầm chặt một tấm bùa săn quái vật ở

trong tay, hắn hạ giọng nói: “Mọi người cẩn thận, đó là Hầu tước Huyết tộc.”

“Để ta tới!”

Vũ Hành Văn sải bước xông lên, đồng thời tung cú đấm về phía lão già kia.

Cơn gió mạnh thổi vào mặt, cử động của lão già Huyết tộc - Đới Trạch khá nhẹ nhàng, trông không hề hợp với cơ thể già nua của hắn, lúc này mũi chân chạm đất của hắn lập tức nhảy ra xa.

“Ngu xuẩn…”

Lão đầu giơ cây quải trượng lên và chĩa về phía Vũ Hành Văn.

Bịch! Bịch!

Trong khoảnh khắc bị cây quải chĩa trúng, Vũ Hành Văn có cảm giác như thời gian xung quanh như dừng lại trong tích tắc, thậm chí bên tai hắn còn nghe được hai tiếng nhịp đập rất rõ ràng.

Trái tim hắn giống như bị thứ gì đó nắm chặt lấy vậy.

“Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!”

Liễu Tuệ Dĩnh thấy vậy thì giơ tay đưa súng lên bắn.

Một viên đạn bạc với ký hiệu ma cấm đặc biệt được bắn ra từ súng lục.

Đới Trạch đành phải rút cây quải trượng về.

Hắn bước một cách nhẹ nhàng, di chuyển né tránh trong không gian lối đi có hạn, và né hết từng viên đạn đang bay tới.

Chu Lỗi nhanh chóng tính toán trong lòng.

Phiền phức rồi, thế mà lại gặp Huyết tộc cấp bậc Hầu tước ở đây!

“Hả? Đạn bạc?”

Đới Trạch phát ra tiếng hừ nhẹ khinh thường.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, tộc thợ săn quái vật vẫn chỉ biết dùng thứ này sao?”

Nói xong, Đới Trạch nhấc cây gậy trong tay lên, gõ thật mạnh xuống đất.

“Bộp!”

Trong lúc cây gậy tiếp đất, từng gợn sóng màu tím có thể nhìn thấy bằng mắt thường tản ra xung quanh.

“Hỏng rồi! Nhanh lên...”

Đồng tử Liễu Tuệ Dĩnh co rút lại.

Nàng vừa mở miệng định gọi các người chơi thì dưới chân đã bị ánh sáng tím bao vây lại.

Ngay sau đó, Liễu Tuệ Dĩnh tiến vào trạng thái im lặng.

Một dòng nhắc nhở trò chơi hiện lên trong mắt các người chơi.

‘Nhắc nhở: Người đã tiến vào trạng thái im lặng, không thể sử dụng bất cứ kỹ năng chủ động nào, không thể sử dụng balo, không thể nói chuyện’.

Tất cả các kỹ năng và balo đều bị phong ấn, ngay cả nói chuyện cũng không được!

Hỏng rồi!

Tiêu rồi!

Liễu Tuệ Dĩnh để ý thấy những đồng đội khác cũng tiến vào trạng thái im lặng.

Nét mặt Chu Lỗi càng trở nên tăm tối.

Mười ba thánh khí!

Cây gậy trong tay lão già Huyết tộc kia chính là một trong mười ba thánh khí của Huyết tộc!

Phiền phức rồi, nếu bị mặc niệm thì cũng không thể nào di chuyển để thoát khỏi chiến trường được.

Vũ Hành Văn nắm chặt nắm đấm, trên người hắn có mang theo bom, nếu như ra sức lấy được có lẽ có thể phá vỡ trạng thái thi pháp của Đới Trạch...

“Ầm!”

Trong lúc mọi người đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi vòng vây, mấy cái cửa ống thông gió ở góc tường lại bị bật tung ra!

Mấy bóng dáng màu đỏ đi ra từ trong ống thông gió, sau khi tiếp đất thì bay nhào về phía lão già Huyết tộc Đới Trạch.

Là Licker!

Cơ hội đến rồi!

“Vù!!”

Ông lão chống cây gậy, thân hình lại liên tiếp né tránh hết sức nhẹ nhàng, dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của Licker.

Nhưng mà Licker đi ra từ ống thông gió lại có đến mười mấy con!

Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp thế này, Đới Trạch không thể tránh được, chỉ có thể thu cây gậy lại rồi giơ ra, đâm vào một con Licker.

“Phập!”

Cây gậy đâm nhẹ vào đầu Licker.

Licker đờ đẫn trên không trung nửa giây.

“Ầm!!”

Cơ thể của Licker nổ tung!

Cây gậy trong tay Đới Trạch vừa rời khỏi mặt đất, ma pháp mặc niệm cũng lập tức mất đi hiệu quả.

“Nhanh! Dịch chuyển!”

Nhiếp Phi Nhiễm nghe vậy liền sử dụng kỹ năng không gian.

Một tia sáng màu trắng hiện lên, Nhiếp Phi Nhiễm mang theo đồng đội trong đường hầm di chuyển đến tầng hai dưới tầng hầm.

....

Chạy tới tầng hai dưới tầng hầm, Chu Lỗi cảm thấy giống như đã chạy mấy ngàn mét vậy, cả người từ trên xuống dưới như chẳng còn sức lực gì cả.

Hắn đặt mông ngồi xuống đất, uống một ngụm Coca vào miệng, thở hổn hển từng ngụm khí.

Sắc mặt của Liễu Tuệ Dĩnh cũng trắng bệch.

Pháp thuật mặc niệm mà lão già Huyết tộc thi triển ban nãy không gây sát thương quá lớn với người bình thường, nhưng lại gây sát thương cực lớn với người chơi hệ tinh thần như hai người bọn họ.

“Mọi người, xem ra mọi người gặp rắc rối rồi?”

Nhìn thấy Phương Hằng thò đầu ra từ ống thông gió bên cạnh, Trần Tử Dương giơ tay lên.

“Cảm ơn.”

“Còn có mấy người bạn của ngươi.” Chu Lỗi thở hổn hển nói tiếp: “Phong ấn bình thường chỉ có tác dụng với Huyết tộc bình thường. Đối diện với Huyết tộc cấp Hầu tước, phong ấn ở đây cũng quá miễn cưỡng rồi.”

“Có hắn bảo vệ cửa vào, chúng ta rất khó để đi thẳng vào phá hủy thông đạo.”

Mọi người chìm vào im lặng.

“Khụ khụ.” Phương Hằng thò nửa thân người ra từ trong đường ống, giơ tay nói: “Mọi người, ta có đề nghị.”

“Hửm?”

Bình Luận (0)
Comment