“Phương Hằng, những người khác trong Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám có thể không tin thông đạo thời không trong lời của ngươi, có thể sẽ nghi ngờ ngươi có ý đồ. Mặt khác, ta cũng hy vọng có thể khởi động điều tra lại thiên thạch sơ khai, vậy nên ta có một yêu cầu.”
Aire khẩn cầu nói: “Ta hy vọng ngươi có thể cung cấp cho chúng ta một mảnh thiên thạch sơ khai nhỏ để tiến hành nghiên cứu.”
“Được.”
“Phù! Cảm ơn! Phương Hằng, ta biết ngươi đáng tin mà!”
Phương Hằng đáp ứng một cách sảng khoái làm Aire kích động, hắn đập xuống bàn một cái rồi lớn giọng hô: “Hoắc Khắc! Mang rượu lên!”
“Không vội vàng uống rượu, ta còn có một chuyện phiền phức cần ngươi nghĩ cách.”
“Ngươi cứ nói.”
Phương Hằng hỏi: “Ngươi có sách kỹ năng liên quan đến chế thuốc không?”
Aire gật đầu nói, “Chuyện nhỏ, trong Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám của chúng ta có không ít sách kỹ năng lung tung rối loạn, thật sự không có thì chúng ta thu mua một quyển với giá cao ở bên ngoài...”
Năm giờ chiều, ngã tư đường, nơi hẹn giao dịch thiên thạch sơ khai với Phương Hằng.
Aire và hai thành viên Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đều toàn bộ võ trang, mặc trang phục phòng hộ, còn mang theo một thùng dụng cụ dùng để ngăn cản phóng xạ.
Thấy mặt trời sắp xuống núi, ba người nôn nóng chờ đợi.
“Sao vẫn chưa tới? Có phải có biến cố gì không?”
“Đừng nóng vội, chờ một chút, vẫn chưa đến thời gian mà.”
Đang nói chuyện, cuối con đường phía trước có một chiếc xe vận tải nhỏ màu trắng đang dần tới gần.
Aire thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Các ngươi xem, không phải tới rồi đây sao.”
Chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Phương Hằng bước ra khỏi chiếc xe vận tải màu trắng.
Dương Hạ ngạc nhiên vì Phương Hằng còn rất trẻ.
“Phương Hằng, ngươi đã tới muộn.”
“Là các ngươi tới quá sớm.”
Phương Hằng duỗi người hoạt động gân cốt.
Xuyên qua thời không ngoài tiêu hao một lượng lớn tinh thể màu lam thì còn cần tiến hành kiểm tu một lần thông đạo truyền tống, cực kỳ mất thời gian.
Ngoài ra, lại cắt lấy một mảnh thiên thạch sơ khai nhỏ từ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám còn làm Phương Hằng bị trừ 3000 điểm tích phân vinh dự.
Dương Hạ nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe vận tải trắng phía sau Phương Hằng.
“Thiên thạch sơ khai đâu?”
“Đừng tìm, ở trên tay ta.”
Phương Hằng khẽ lật cổ tay, đưa một mảnh nhỏ thiên thạch sơ khai qua.
Động tác này làm mấy người Dương Hạ hoảng sợ.
Trong lúc nhất thời, bọn họ cảm thấy có phải Phương Hằng đang nói đùa không.
Thiên thạch sơ khai có tia phóng xạ mạnh mẽ.
Vậy mà Phương Hằng lại dùng tay không để cầm?
Thiên thạch không phải là giả đấy chứ?
Phương Hằng mở tay ra.
Giữa lòng bàn tay nằm một miếng đá vụn to bằng ngón cái.
Khương Dược Bình là chủ nhiệm nghiên cứu vcủa Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, hắn tới gần rồi cẩn thận dùng nhíp kẹp lấy miếng đá vụn, đặt trước mắt quan sát một lát.
Thiên thạch sơ khai!
Là thật!
Đôi mắt Khương Dược Bình co lại.
Hắn từng tìm đọc tài liệu có liên quan đến thiên thạch sơ khai vô số lần, là thật hay là giả liếc mắt một cái là có thể phân biệt được.
Giọng nói của hắn mang theo một tia nôn nóng, ngay cả hô hấp cũng không thể giữ sự bình tĩnh, quay đầu thúc giục: “Nhanh, thùng dụng cụ.”
Dương Phỉ nghe vậy lập tức mở thùng dụng cụ ra.
Khương Dược Bình ngừng thở, cẩn thận để thiên thạch sơ khai vào trong thùng dụng cụ, đóng nắp lại.
“Phù…”
Làm xong mọi chuyện, Khương Dược Bình mới thở phào một hơi.
Dương Hạ thấy Khương Dược Bình căng thẳng như vậy cũng căng thẳng theo, nàng nhẹ giọng hỏi: “Khương lão, miếng thiên thạch này là thật sao?”
“Ừ, đúng là thiên thạch sơ khai.”
Ánh mắt Dương Hạ nhìn về phía Phương Hằng càng thêm sợ hãi.
Rốt cuộc hắn là người hay quỷ? Vậy mà có thể cầm thiên thạch sơ bằng tay không? Không sợ nhiễm phóng xạ sao?
Khương Dược Bình cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện phóng xạ này, tâm trạng kích động không khỏi cảm thán.
“Ta còn tưởng rằng thông đạo khe hở thời không chỉ tồn tại trên lý thuyết, không ngờ thật sự có thể thực hiện, có mảnh nhỏ thiên thạch sơ khai, kế hoạch nghiên cứu bị gác lại cũng có thể khởi động lại rồi.”
‘Nhắc nhở: Ngươi đã đưa mảnh nhỏ thiên thạch sơ khai cho Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, nhiệm vụ tuyến chính (khu thứ bảy) đã bị ảnh hưởng…’
‘Nhắc nhở: Độ thiện cảm của ngươi và Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám tăng lên, danh vọng của ngươi trong Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám tăng lên.’
‘Nhắc nhở: Đang đánh giá mức ảnh hưởng của nhiệm vụ tuyến chính…’
‘Nhắc nhở: Đã đánh giá xong, ngươi nhận được 12 ngàn độ cống hiện nhiệm vụ tuyến chính (khu thứ bảy), độ cống hiến của ngươi trong khu thứ bảy tăng lên thứ tám.’
‘Nhắc nhở: Độ cống hiến trong nhiệm vụ tuyến chính của ngươi đã vào top mười, tên của ngươi sẽ xuất hiện trên bảng đơn và không thể bị che giấu.’
Cái quỷ gì!
Phương Hằng cũng sợ ngây người.
Hắn không ngờ đệ trình một thiên thạch lại trực tiếp được cộng thêm 12 ngàn độ cống hiến nhiệm vụ tuyến chính, lập tức sững sờ.
Lên bảng đơn?
Không giấu được?!
Ngay từ đầu, Phương Hằng không ngờ sẽ bại lộ nhanh như vậy.
Hắn nhanh chóng mở ghi chép trò chơi ra xem.
Cái tên “Phương Hằng” xuất hiện ở vị trí thứ tám trong bảng độ cống hiến nhiệm vụ tuyến chính.
Hoàn toàn bị phơi ra ánh sáng.
Điều may mắn duy nhất là đằng sau tên không có ngoặc đơn đánh dấu Phương Hằng đến từ khu thứ tám.
“Phương Hằng, ta rất biết ơn sự giúp đỡ của ngươi với chúng ta, nếu nghiên cứu thiên thạch sơ khai có tin tức chúng ta sẽ lập tức liên lạc với ngươi.”
Khương Dược Bình hơi cúi người, trịnh trọng tỏ vẻ cảm ơn Phương Hằng.
Hắn cầm lấy một thùng tài liệu từ trong tay Dương Phỉ rồi đưa cho Phương Hằng.