“Ừm, đúng vậy, ta là Phương Hằng, ngươi cũng đến đọc sách ư?”
“Ừm.” Tiêu Nhược Nhược gật đầu: “Anh Phương Hằng, ngươi là đang nghiên cứu về Thần bí học sao? Lúc trước ta có nhìn thấy quặng Kyanite thô ở bên ngoài, Tôn quản gia lúc đầu còn tưởng là đá vụn.”
Chẳng trách sau đó Tôn quản gia đã tìm một nhà kho lớn bố trí ổn thỏa cho đống quặng đó.
“Phải, ta đang nghiên cứu Thần bí học, ngươi cũng vậy à?”
Tiêu Nhược Nhược xua xua tay: “Không phải không phải, ta là đang nghiên cứu về thuật giả kim phong ấn, về mặt Thần bí học cũng có nhiều sự tương đồng.”
Thuật giả kim phong ấn…..
Phương Hằng lập tức nghỉ ra điều gì đó.
Thế giới trò chơi cao cấp – Thế giới ác mộng.
Tại thế giới này, thế giới trong mơ và thế giới thực đã hòa quyện một phần, một con quái vật tên là Nightmare đang hoành hành trong thế giới này.
Trong hàng trăm năm chiến đấu chống lại những cơn ác mộng, con người đã làm chủ được một phong ấn giả kim thuật đặc biệt.
Con người có thể thông qua phương pháp phong ấn giả kim thuật để phong ấn những con quái vật vào trong thẻ phong ấn giả kim thuật.
Các nhà giả kim cấp cao có thể sử dụng sức mạnh của những lá bài phong ấn để triệu hồi những con quái vật quen thuộc để chiến đấu cho họ.
“Ngươi là người chơi của trò chơi cao cấp sao?”
“Ùm, ta……”
Tiêu Nhược Nhược trở nên hơi bất an khi nàng nói vậy, nàng tránh ánh mắt của Phương Hằng và ngập ngừng nói: "Quên đi, cứ cho là như vậy đi."
Trong lòng Phương Hằng cảm thấy ký quái.
Coi là như vậy?
Câu trả lời này có ý gì vậy?
Sao lại trả lời nước đôi như vậy?
“Ừm, tốt.”
Phương Hằng không hỏi thêm câu nào nữa, đứng dậy và tìm cuốn sách trong phòng sách để nghiên cứu.
Hắn muốn tìm một vài cuốn sách Thần bí học có liên quan tới dược phẩm.
Hiện tại quan trọng nhất là tăng tỷ lệ sản xuất thành công của thuốc, xác suất sau khi đọc xong các sách có liên quan, có khả năng có thể nhận được điểm kinh nghiệm kỹ năng Ma dược học và thăng cấp Ma dược học.
Tiêu Nhược Nhược bí mật nhìn Phương Hằng từ phía sau.
Một lúc lâu sau mới thu hết can đảm, đứng dậy, thận trọng hỏi: “Anh Phương Hằng, ngươi có thể cho ta mượn một cục nhỏ quặng Kyanite thô trong kho để nghiên cứu không?
“Đương nhiên có thể rồi, những thứ trong kho cứ việc lấy để nghiên cứu, không đưa cho người khác là được.” Phương Hằng vẫn đang quay lưng tìm cuốn sách, không hề quay đầu lại, thuận miệng đồng ý.
“À, đúng rồi, nhớ cẩn thận một chút, cũng đừng làm nó nổ tung.”
“Cảm ơn!”
Tiêu Nhược Nhược nói lời cảm ơn.
“Anh Phương Hằng muốn tìm cuốn sách như thế nào? Phần lớn sách ở đây ta đều đã đọc, có thể giúp ngươi tìm.”
Phương Hằng hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiêu Nhược Nhược: "Thật sao? Ngươi đã đọc hết rồi à?”
“Ừm….” Tiêu Nhược Nhược gật đầu: “Chỉ là có một số cuốn đọc không hiểu lắm……”
Ta muốn tìm sách có liên quan tới Ma dược học, có thể giúp ta tìm không?”
“Ừm, ta nhớ rồi, sách có liên quan tới ma dược học có tổng cộng ba cuốn.”
“Ma dược học ngươi cũng hiểu sao?”
“Ma dược học là một nhánh của Thần bí học, hơn nữa nó cũng liên quan đến việc sản xuất bột giả kim, ta đã nghiên cứu được một ít.” Tiêu Nhược Nhược có chút ngại ngùng, nàng bước đến phía bên kia giá sách: “Có điều Ma dược học và dược phẩm giả kim thuộc về hai ngành khác nhau, các khía cạnh phân nhánh, giả kim thuật tập trung vào việc thúc đẩy các thuộc tính thuốc đơn lẻ và tinh chế.”
“Ừm……”
Phương Hằng thuận miệng đáp, tỏ ra nghe không hiểu gì cả.
Tiêu Nhược Nhược đi tới giá sách bên cạnh, kiễng chân lên, từ trên giá sách lần lượt lấy ra hai cuốn sách.
“Thật kỳ lại, phải còn một cuốn nữa…. sao lại không tìm thấy vậy ta…..”
Tiêu Nhược Nhược tìm thêm một lúc nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Khụ khụ, không sao đâu, hai cuốn là đủ rồi.”
Phương Hằng nói rằng cuốn sách còn lại vẫn đang ở quận Tám và không có thời gian để mang nó trở lại.
Bước lên phía trước, Phương Hằng lấy hai cuốn sách từ Tiêu Nhược Nhược.
Với một cái hất tay, một trong hai cuốn sách đã biến mất không dấu vết.
“Này? Thật lợi hại, anh Phương Hằng làm cái đó như thế nào vậy?”
Tiêu Nhược Nhược mở to mắt với vẻ tò mò trên khuôn mặt.
“Suỵt.” Phương Hằng giơ ngón tay lên, cẩn thận nhìn về phía ngoài cửa: “Một chút ma thuật, đừng nói với Tôn quản gia nhé.”
…….
“Hành động hoàn toàn thất bại.”
Sau khi đọc toàn bộ báo cáo tình hình mới nhất, Khấu Hoài, người đứng đầu khu Liên Bang quận Bảy đặt bản báo cáo trên tay xuống, cúi đầu suy nghĩ.
Hắn nghĩ rằng Phương Hằng sẽ thắng, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng Phương Hằng lại có thể thắng dễ dàng như vậy!
Trong toàn bộ trận chiến, Phương Hằng và những con zombie mà hắn điều khiển thậm chí còn không xuất hiện, vậy mà lại dễ dàng đánh bại lực lượng liên minh của công hội trò chơi quận Bảy.
Thực lực những công hội người chơi ở quận Bảy kia chắc chắn không hề yếu!
Đánh giá từ báo cáo, sức mạnh tổng thể của quân đoàn Thập Hoang Giả ở trấn Duyên Khê đã có sự phát triển bùng nổ.
Mọi thứ đều có liên quan đến Phương Hằng.
Khấu Hoài trở nên trầm mặc.
Hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Khấu Hoài chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ cảm thấy áp lực nhiều như vậy từ một người chơi.
Nhiệm vụ tuyến chính của quận Bảy tuyệt đối không được thất bại!
Để có được quyền sở hữu cuối cùng của máy chủ quận Bảy, Khấu Hoài đã mất hơn mười năm cho việc này.
Hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai cướp lấy thành quả thắng lợi từ trong tay hắn.