“Ngươi cho rằng có thể dễ dàng được sao?”
Osborne đáp lại một cách không mấy vui vẻ: “Tổng cộng có mười bảy chiếc xe tải, tất cả xe tải ở khu vực gần đó đều đã được huy động ngay lập tức, một chiếc xe tải được bố trí một tài xế và một thành viên quân đoàn cấp thấp để ngươi điều động.
Cả ba người Trình Nhã đều đang theo dõi cuộc nói chuyện giữa Osborne và Phương Hằng.
Nhất thời, suy nghĩ của họ có chút lộn xộn, những dấu hỏi lớn hiện ra trong đầu họ.
Cái quỷ gì vậy!
Một lượng lớn xe tải như thế này đều là do một mình Phương Hằng điều động tới sao?
Phương Hằng có tiếng nói lớn như vậy trong quân đoàn Thập Hoang Giả từ khi nào vậy?
Mới qua vài ngày ngắn ngủi, hắn đã thăng tiến bao nhiêu cấp độ trong quân đoàn Thập Hoang Giả?
Còn nữa…..
hắn đang làm gì mà cần tới nhiều xe tải lớn cùng một lúc như vậy?
Cũng là để vận chuyển dược liệu sao?
Dược liệu do quân đoàn Thập Hoang Giả đến chuyển đi sao?
Những chiếc xe tải đã được chuẩn bị từ trước, có lẽ nào Phương Hằng đã dự đoán được hành động của Liên Bang bọn họ?
Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám và quân đoàn Thập Hoang Giả đã đạt được sự đồng thuận rồi sao?
Phương Hằng và Osborne cùng nhau đi đến bên cạnh những chiếc xe tải lớn, hắn vừa kiểm tra xe tải, vừa đưa ra sự tán thưởng: “Thật không tệ nha, còn mới đến 70%.”
Osborne cảm thấy bất lực.
“Phương Hằng, trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể tập hợp được chừng này xe tải thôi, chuyện đã hứa với ngươi ta đã làm xong rồi, tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào ngươi, nhất định phải đảm bảo cung cấp đủ lượng thuốc.”
“Đương nhiên rồi, tất cả đã có ta.”
“Ừm, ngoài ra ngươi cũng phải bảo đảm an toàn cho xe và các tài xế, phát sinh vấn đề gì ngươi cũng phải thanh toán khoản bồi thường bằng điểm cống hiến tương ứng.”
“Được được được, mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, ngươi cứ yên tâm mà đợi đi, đợi đến sáng mai lấy hàng là được rồi.”
Phương Hằng sốt ruột xua tay, đi đến bên cạnh nhà kho, ra hiệu cho hai bảo vệ kho hàng mở cửa sắt lớn của nhà kho.
Sau đó, Phương Hằng hét lên với các tài xế trên xe tải: "Mọi người cứ cho xe vào kho, nghỉ ngơi một lát đi, đợi một chút vẫn còn rất nhiều hàng hóa cần được chuyển đi..."
Nhiều xe tải lại nổ máy lần nữa, nối đuôi nhau đi vào nhà kho.
“Cảm ơn! Người anh em!”
Cho đến khi tất cả các xe tải đã vào hết trong nhà kho, Phương Hằng mới giơ tay tán thưởng Osborn, cùng đi theo vào bên trong nhà kho.
"Thôi đi, không có chút chân thành nào."
Osborne lắc lắc đầu, ra hiệu cho bảo vệ ở của lớn của nhà kho.
Để đảm bảo an toàn cho việc chế tạo thuốc, hắn quyết định trực tiếp ở lại đây.
Bên cạnh đó, ba người Trình Nhã quay sang nhìn nhau.
"Chị Trình Nhã, Phương Hằng đang làm cái gì vậy? Nhiều xe hàng như vậy cùng tới một lúc?”
Trình Nhã lắc đầu, cũng biểu hiện không có cách nào hiểu nổi.
Ngụy Thần đưa ra đề nghị: “Có cần lẻn vào nhà kho xem thử thế nào không?”
Một người chơi khác của Liên Bang hỏi: “Vào bằng cách nào?”
Ngẩng đầu nhìn lên, Osborne cùng với một số thành viên cấp cao của quân đoàn Thập Hoang Giả, đang cùng nhau đứng gác ở cửa lớn.
Căn bản không có cách nào trực tiếp đột nhập được.
Trình Nhã nhìn cánh cửa kho hàng đóng chặt, lắc đầu nói: “Ở trên đã chỉ thị, hành động lần này chúng ta chỉ tập trung theo dõi động tĩnh của Phương Hằng, chờ xem mọi chuyện thay đổi thế nào đã.”
Chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, để lại hai người ở đây, nếu có tình huống gì liên hệ ngay... "
……
Bên trong nhà kho vô cùng trống trải, đủ để đậu tạm mười bảy chiếc xe tải lớn.
Lái chiếc xe tải lớn vào nhà kho và nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà kho, các tài xế của quân đoàn Thập Hoang Giả không khỏi có chút kinh ngạc.
Bốn mươi tên Tyrant cao lớn và cho cảm giác choáng ngợp đứng thành hai hàng ở hai bên lối đi, tạo thành hai bức tường người.
Toàn bộ nhà kho tràn ngập những tiếng xùy xùy xùy.
Mặt đất, trần nhà và các bức tường xung quanh đầy những con Licker màu đỏ bò khắp nơi.
Hơn nữa ở phía bên phải của nhà kho, vẫn còn một nhóm lớn zombie đang chen chúc nhau!
Nhất thời, mọi người còn tưởng rằng bọn họ không phải đến nhà kho của quân đoàn Thập Hoang Giả, mà là đang ở sào huyệt nơi Công ty Meteor tạo ra các zombie!
Mười bảy chiếc xe tải lần lượt đậu ở khu vực quy định, và các thành viên của quân đoàn Thập Hoang Giả lần lượt xuống xe.
Mặc dù bọn họ đều đã uống thuốc thần ban cấp thấp, lúc này bị nhiều zombie như vậy nhìn chằm chằm cũng cảm thấy da đầu tê rần, không khỏi bị kích động.
Cảm ơn mọi người đã vất vả, tối nay chúng ta sẽ có một hành động, trong thời gian này mọi người về nghỉ ngơi trước nhé, ta sẽ giải quyết công việc vận chuyển.
Phương Hằng đứng trước mặt tất cả mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Thời gian này vẫn mong mọi người không nên chạy lung tung, chỉ cần ở khu vực phòng khách phía sau nhà kho hoạt động nghỉ ngơi là được.”
Trong khi nói, đám zombie ở phía sau họ đi về hai phía, nhường cho họ một lối đi nhỏ.
Tất cả các thành viên của quân đoàn đồng loạt nhìn nhau.
Có thể nói là, bất kể nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy là một mối đe dọa.
Bọ họ chọn cách làm theo chỉ dẫn của Phương Hằng, băng qua đám zombie đông đúc, đến phòng khách phía sau nhà kho để nghỉ ngơi một lúc.
Đợi đến khi mọi người vào khu vực nghỉ ngơi ở phía sau, Phương Hằng chậm rãi đi đến bên cạnh xe đầu kéo phía sau xe tải, cúi đầu kiểm tra một chút.
"Gần được rồi..."