Trước đây hắn đã từng giao đấu với Khấu Hoài quan chỉ huy khu số bảy, trong lòng hắn biết rất rõ đó là một nhân vật vô cùng khó chơi.
Khấu Hoài cũng đã cảm nhận được uy hiếp đến từ Phương Hằng rồi.
Trong lúc các người chơi đang thảo luận hăng hái bừng bừng, cửa phòng họp lại bị người ta từ bên ngoài đẩy mạnh vào.
“Chỉ huy Điền! Tấn công đến rồi!”
Đồng tử Điền Trấn co rút lại.
“Tấn công rồi? Ai? Nói cho rõ?”
Người chơi đó điều chỉnh lại hô hấp, hạ giọng nói: “Là Quân đoàn Thập Hoang Giả! La Thập dẫn đội tấn công vào nơi ẩn núp của chúng ta, dự tính sẽ đến nơi trong vòng năm phút nữa!”
Cả phòng họp lại trở nên yên lặng.
Điền Trấn nhìn xung quanh một vòng, từ trong lòng dâng lên một cơn tức giận.
Thế mà lại đánh đến cửa rồi sao?
Thật sự cho rằng bọn họ là quả hồng mềm tùy ý mà nhào nặn à?
“Mọi người, đi theo với ta! Nghênh chiến!”
Ngoại ô khu Đất Hoang.
Hai chiếc xe tải nối liền nhau chạy vào tiểu trấn do Quân đoàn Thập Hoang Giả chiếm cứ.
quan chỉ huy quân khu Lôi Minh dẫn theo các thành viên của Quân đoàn Thập Hoang Giả nghênh chiến ở trung tâm tiểu trấn.
Trong đôi mắt của thành viên Quân đoàn đều mang theo sự tha thiết không gì sánh được.
“Osborne, các ngươi trễ hơn thời gian dự định tròn ba ngày.”
Osborne nhảy từ ghế phó lái xuống.
“Bọn ta đã cố gắng hết sức rồi, tiền tuyến báo nguy, ngươi cũng biết rõ tình hình của bọn ta hiện tại, những khu vực khác cũng như vậy. Ta biết tình hình của ngươi hiện tại rất nguy cấp, hai đợt thuốc này ta chuyển cho ngươi đầu tiên đấy.”
“Hừ!”
Lôi Minh phất tay ra hiệu thuộc hạ tiến lên vận chuyển, hắn nghiến răng nói: “Nếu như muộn thêm hai ngày nữa, ngươi có thể trực tiếp đến dọn xác cho bọn ta.”
Osborne vẫn một gương mặt như cũ, nói từng câu từng chữ: “Lôi Minh, ta tin thực lực của ngươi không chỉ dừng lại ở đó, ngoài ra nói với ngươi một tin tốt, lần này ta mang đến cho ngươi thêm nửa xe tải thuốc.”
“Hừ.”
Lôi Minh khẽ hừ một tiếng.
Nhận thêm được nửa xe thuốc chiến thần, sự khó chịu trong lòng hắn cũng dần bớt đi một ít.
“Phải rồi, gần đây cái người tên Phương Hằng kia là chuyện thế nào vậy? Sao nhanh như vậy mà đã thăng lên sĩ quan tổng chỉ huy khu vực rồi?”
“Do đoàn trưởng Cook Barn đặc biệt phê chuẩn. Phương Hằng chế tạo ra được một lượng lớn thuốc chiến thần trong thời gian ngắn, làm giảm bớt nguy cơ chiến sự ngoài tiền tuyến. Ngoài ra, những thuốc chiến thần trên tay ngươi đều do Phương Hằng giúp đỡ làm ra đó.”
“Một người chế thuốc?”
Lôi Minh bĩu môi, từ trong đáy lòng dâng lên một cảm giác không thích.
Bọn họ đánh sống đánh chết ở tiền tuyến, kết quả còn không bằng một tên chế thuốc!
Có biết bao khó chịu chứ!
“Anh Lôi!”
Trong lúc nói chuyện, một thành viên trong đội vận chuyển hàng nhảy từ trên xe hàng xuống, lấy một bình thuốc chiến thần đưa cho Lôi Minh.
“Anh Lôi, thuốc chiến thần hình như không đúng lắm.”
Lôi Minh cầm lấy bình thuốc qua đặt trong tay quan sát, sắc mặt trầm xuống.
“Osborne! Đây là có ý gì?”
“Thuốc chiến thần sau khi phân chia cải tạo, Phương Hằng người mà ngươi vừa nhắc đến chính do hắn sản xuất cải tạo đó.”
Nét mặt Osborne không cảm xúc giải thích: “Bảo người của ngươi tranh thủ dỡ hàng đi, ta còn phải chạy đi đến mấy chỗ, hôm qua xe tải vận chuyển hàng xảy ra một chút vấn đề, ta rất gấp.”
“Mẹ nó! Ngươi chơi ta?”
Lôi Minh hung tợn nhìn chăm chăm vào Osborne.
“Có phải ngươi lấy hàng dởm đến để lừa ta không? Cho nên mới cho ta thêm hơn phân nửa rương thuốc?”
“Ta chẳng rảnh rỗi đến vậy.” Osborne chau mày: “Có lấy hay không? Nếu không dỡ hàng nữa thì bọn ta đi.”
“Khoan đã! Ta thử hiệu quả trước đã.”
Lôi Minh ngăn Osborne lại, đang muốn đích thân thử hiệu quả của thuốc thì bên ngoài tiểu trấn vang lên từng đợt xả súng.
Một thành viên Quân đoàn Thập Hoang Giả hét lên: “Anh Lôi! Có người tấn công nơi đóng quân!”
Cả hai người Osborne và Lôi Minh đều sửng sốt.
“Má nó! Muốn chết!” Đôi mắt của Lôi Minh đỏ lên hét lớn: “Đều mang thuốc lên hết cho ta! Cùng ta đi đón địch!”
Nơi đóng quân bỗng nhiên bị tập kích, Lôi Minh cũng không quan tâm thuốc mà Osborne cung cấp có phải hàng dởm hay không, thuận tay bắt lấy một bình thuốc, mở nắp ngửa cổ trút xuống ừng ực.
Thuốc chạy dọc theo xuống cổ, một luồng nhiệt bỗng chốc tản ra khắp tứ chi toàn thân!
Đồng tử Lôi Minh co rút!
Cảm giác hoàn toàn khác với khi uống thuốc chiến thần trước đây!
Không phải là loại ham muốn chiến đấu từ từ dâng lên giống như trước, nếu đem so sánh thì thuốc mới này vô cùng cuồng bạo!
Hắn cảm nhận được một lực lượng điên cuồng đang mạnh mẽ rót vào cơ thể!
“Cái này...”
Lôi Minh quay đầu nhìn Osborne, trong ánh mắt lóe lên sát ý khát máu.
Nét mặt Osborne không cảm xúc, bình tĩnh nhìn trả lại.
“Thế nào?”
“Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!”
Lôi Minh nói rồi uống liền một mạch mấy bình thuốc chiến thần!
Gân xanh trên cổ hắn nổi lên, dưới lớp da lộ ra màu máu đỏ tươi.
Lôi Minh một tay nhấc đại khảm đao lên, liều lĩnh cười lớn nói: “Các anh em! Mọi người mang theo thuốc, cùng với ta chém chết những kẻ xâm nhập kia!”
“Hú!”
Các thành viên Quân đoàn Thập Hoang Giả trút từng bình thuốc chiến thần đã qua tay Phương Hằng cải tạo vào miệng.
Trong phút chốc, cả Quân đoàn Thập Hoang Giả đều tiến vào trạng thái khát máu vô cùng điên cuồng.
Bọn họ giống như phát điên gào lên đòi gia nhập vào trận chiến ở bên ngoài.
Rất nhanh, các người chơi Liên Bang tiến công vào nơi đóng quân của Quân đoàn Thập Hoang Giả đã phát hiện ra bất thường của kẻ địch.