Tiêu Nhược Nhược cảm thấy có chút phiền muộn, nàng nói tiếp: "Sau khi hoàn toàn mất đi Chiếc gương ác mộng, ngoài việc đối mặt với khủng hoảng ác mộng ở thế giới này, bọn ta còn phải luôn luôn đề phòng sự tấn công từ thế giới hạ đẳng."
Phương Hằng nghi hoặc.
"Sự tấn công từ thế giới cấp thấp hơn? Đó lại là cái gì nữa?"
"Ừm..." Tiêu Nhược Nhược suy nghĩ một lúc: "Thực ra, ta không hiểu rõ lắm. Bà đã gọi họ như vậy. Trong ấn tượng của ta, bà luôn vô cùng lo lắng mỗi khi gặp phải một cuộc tấn công tương tự."
"Tuy nhiên, trong ấn tượng của ta, khả năng của những kẻ xâm lược là rất bình thường. Trong hầu hết các trường hợp, chúng ta chưa cần ra tay gì chúng liền đã chết ngay trong tay của Quỷ ác mộng. Ta cũng không hiểu chúng tiến vào thế giới của chúng ta như vậy thì có ý nghĩa gì. "
"Đúng rồi, tên lãnh đạo được người khác gọi là Giới chủ. Mỗi lần xâm lược, giới chủ đều sẽ mang theo không ít người chơi có năng lực đặc biệt tương tự cùng tham gia."
Hai mắt của Phương Hằng chợt nheo lại sau khi nghe Tiêu Nhược Nhược tường thuật lại.
Giới chủ?!
Chắc không phải...
Chẳng lẽ điều mà Tiêu Nhược Nhược đang ám chỉ là đám người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ chính của một máy chủ nào đó?
Phương Hằng nheo mắt.
......
Sau khi rời khỏi phòng sách, Phương Hằng có chút buồn ngủ, hắn định về phòng sớm ngủ một giấc.
"Hử?"
Vừa mới khi băng qua cây cầu đá ở vườn sau, Phương Hằng rất nhạy bén đã cảm nhận được điều gì đó.
Hắn dừng lại và nhìn xung quhắn một cách cảnh giác.
Phía trước, một người đàn ông trung niên trong bộ đồ thể thao màu đen bước ra khỏi bóng tối.
hắn còn có một thhắn kiếm treo ở thắt lưng.
"Phương Hằng?"
Đôi mắt của người đàn ông trung niên tập trung trên người Phương Hằng với cái nhìn dò xét.
"Đúng, là ngươi?"
Người đàn ông trung niên trên mặt không có chút biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng lạ thường.
"Điều tra viên cấp ba của tổ thanh tra Liên Bang – Mạnh Ngũ, người chơi Phương Hằng bị tình nghi vi phạm lệnh cấm của Liên Bang. Ngươi cần quay về với chúng ta một chuyến để hỗ trợ điều tra."
Vừa nói, Mạnh Ngũ vừa từng bước đi về phía Phương Hằng.
Liên Bang thật sự tìm tới cửa rồi?
Phương Hằng giật mình trong lòng, hắn lùi về phía sau nửa bước, sờ vào túi quần áo của mình.
Có một số viên quặng Kyanite thô nhỏ trong túi.
"Nếu ta không muốn thì sao?"
"Vậy ta chỉ có thể mời ngươi tới."
Mạnh Ngũ nói, bước chân gõ nhẹ trên mặt đất, đột nhiên tăng tốc!
Hắn cả người nhẹ bẫng, dường như không có bất kì điểm tựa nào, thân hình hóa thành một ảo ảnh, bay nhanh về phía trước.
Đồng tử của Phương Hằng ngay lập tức giãn ra.
Năng lực nhận thức cao cho phép hắn nắm bắt rõ ràng toàn bộ chuyển động của Mạnh Ngũ.
"Xùy!"
Phương Hằng vung mạnh tay về phía trước, hai viên đá trong tay bay về phía Mạnh Ngũ giữa không trung.
"Bùm!"
Một tia sáng trắng lóe lên.
Hai viên đá bị Mạnh Ngũ một kiếm chém thành tro bay.
Phương Hằng giật mình.
Vũ khí?
Chơi ăn gian phải không?
Phương Hằng không nói nhiều, nắm chặt tay, cố gắng hết sức và đấm về phía trước.
Nắm đấm vung ra tạo thành một luồng gió trong không khí.
Lần đầu tiên, một biểu hiện ngạc nhiên hiện lên trong mắt Mạnh Ngũ.
Hắn ngạc nhiên trước sức mạnh to lớn từ cú đấm của Phương Hằng.
"Phù!!"
Phương Hằng giật giật mí mắt, đột nhiên cảm thấy một bóng người trước mặt làm hoa mắt.
Một cú đấm giáng xuống không trung.
Gay rồi!
Đó là một kỹ năng đặc biệt!
Một người chơi Cụ Thể Hóa cấp 3!
Phương Hằng không ngờ rằng Mạnh Ngũ vậy mà lại có thể sử dụng kỹ năng ở bên ngoài trò chơi!
Trong nháy mắt, Mạnh Ngũ đã tấn công Phương Hằng và ấn chuôi kiếm của mình vào cổ họng của Phương Hằng.
"Anh Phương Hằng!"
Tiêu Nhược Nhược hét lên.
Nàng ở trong phòng sách vừa nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, đi ra kiểm tra tình hình, liền nhìn thấy cảnh Phương Hằng bị chuôi kiếm của Mạnh Ngũ dí vào cổ họng.
"Ngươi là ai! Mau thả hắn ra!"
Tiêu Nhược Nhược nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngũ.
Dưới ánh trăng chiếu sáng, bóng đen phía sau Tiêu Nhược Nhược bắt đầu run lên.
Mạnh Ngũ liếc nhìn Tiêu Nhược Nhược, rồi lại nhìn Phương Hằng.
"Ta không có ý định làm to mâu thuẫn hay làm tổn thương bất cứ ai, chỉ cần cùng ta quay về tiếp nhận điều tra là được."
"Không được, ta còn có việc phải làm, cùng ngươi trở về sẽ rất khó xử..."
Phương Hằng nói rồi từ từ đưa tay lên không trung, ra ám hiệu chữ ‘bát’.
Tiêu Nhược Nhược hiểu ý nghĩa cử chỉ của Phương Hằng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt Mạnh Ngũ đột nhiên nhắm chặt lại.
Một vòng tròn ma thuật màu đen nhanh chóng quay vòng dưới chân Phương Hằng.
Sự dao động của hơi thở phát ra từ vòng tròn ma thuật khiến Mạnh Ngũ phải lùi lại phía sau nửa bước.
"Chuyện gì thế này?"
Mạnh Ngũ cảm nhận được một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ từ vòng tròn ma thuật, trong khoảnh khắc không dám đến gần.
Bàn tay xám xhắn, thối rữa như cây chết từ trong vòng tròn ma thuật vươn ra, nhanh chóng bắt lấy Phương Hằng một cách điên cuồng.
Sau khi quấn chặt lấy Phương Hằng, một số lòng bàn tay xám xhắn thậm chí còn nắm lấy Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ chợt giật mình và phản ứng lại ngay lập tức.
Vài bóng kiếm băng qua.
"Bùm!"
Bàn tay xhắn xám cùng với Phương Hằng, người đang bị mắc kẹt bên trong vỡ tan ra trước mặt hắn.
Tình hình gì thế này?
Nó là một ảo ảnh?
Mạnh Ngũ lại lần nữa ngạc nhiên.
"Graoo!!!!!!"
Giây tiếp theo, hai con quái vật vực thẳm biến hoá từ ảo ảnh do Tiêu Nhược Nhược điều khiển gầm rú lao về phía Mạnh Ngũ từ hai phía trái phải.
"Quỷ ác mộng..."