Chẳng qua trước mắt thực lực hai bên vẫn có chênh lệch rõ ràng, phe Quân đoàn Thập Hoang Giả khu bảy vẫn đang nằm ở thế bất lợi cực lớn.
Muốn cải thiện thế cục, nghiên cứu phát triển cải thiện thuốc thần ban vẫn chỉ là bước đầu tiên.
“Nhưng mà.....”
Sau kích động ban đầu, Mạc Gia Vĩ lại có chút lo lắng.
Kẻ địch là Liên Bang!
Công nghiệp nặng Bắc Hà bọn họ ở một mẫu ba phần đất này đủ mạnh rồi nhỉ? Nhưng nhiều năm như vậy cũng bị Liên Bang giới hạn các mặt.
Khai chiến với Liên Bang liên quan rất lớn.
Hắn cũng rất muốn giống như Phương Hằng không quan tâm đi đánh nhau một trận với Liên Bang, sau lưng hắn đại biểu cho Công nghiệp nặng Bắc Hà không biết làm thế nào.
“Nhưng mà Phương Hằng..... Lỡ như, lỡ như Liên Bang chơi bẩn thì làm sao đây?”
Mạc Gia Vĩ không thể không cân nhắc đến tình huống tồi tệ nhất.
“Trước kia chúng ta âm thầm đối nghịch với Liên Bang, hiện tại ngươi lên làm lão đại của Quân đoàn Thập Hoang Giả, đi lên chính diện, đến lúc đó Liên Bang khẳng định muốn tìm ngươi gây phiền phức, lỡ như bọn họ vu khống ngươi, phân ngươi vào thế lực phản Liên Bang, toàn bộ thế giới truy nã ngươi thì làm sao?”
Một khi có quan hệ với thế lực phản Liên Bang, đến lúc đó Phương Hằng trở thành tội phạm bị truy nã ở thế giới thật.
Đến lúc đó tìm tới cửa sẽ không chỉ là tổ tra xét của Liên Bang.
“Sợ cái gì, cứng rắn là được, cùng lắm trốn trong trò chơi.”
Phương Hằng khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Có bản lĩnh kêu đám người Liên Bang đến trò chơi chơi chết ta.”
Mạc Gia Vĩ nhìn Phương Hằng, cùng nhau bị choáng ngợp bởi cảm xúc!
Được thôi!
Thẳng nam nên cứng rắn!
Đi con mẹ nó Liên Bang!
Phương Hằng nói xong lại cười ha hả: “Đúng rồi, chờ ngươi đi phía Liên Bang báo động, cứ nói tối hôm qua ta bỗng nhiên mất tích, đã hơn hai mươi bốn tiếng không tìm được người, hoài nghi có thể ta bị tổ chức Dạ Kiêu mang đi.”
“A? Gì?”
Mạc Gia Vĩ đang bị choáng ngợp bởi cảm xúc, nghe lại đần ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phương Hằng.
“Ngốc, đều là người trưởng thành rồi, mới vừa về khu bảy, nhưng dù sao khu khác cũng phải chừa bậc thang cho hai bên, mặc kệ Liên Bang tin hay không, bao giờ cũng là một cái cớ, tương lai cũng có đường sống quanh co.”
“Tóm lại trong khoảng thời gian này ta trốn trong trò chơi, đến lúc đó nồi gì đó ném lên đầu Dạ Kiêu là được, cứ nói ta bị Dạ Kiêu ép buộc mới hỗ trợ đánh Liên Bang khu bảy.....”
“Cái này.....”
Mạc Gia Vĩ cẩn thận suy nghĩ, lòng nói tuyệt!
Bị Dạ Kiêu tổ chức bắt cóc cũng được!
Đại thần quả nhiên có kỹ năng chơi dơ.
“Thế nào? Hiểu chưa?”
Mạc Gia Vĩ liên tục gật đầu: “Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mà đại thần, vì sao hiện tại thoạt nhìn ngươi càng ngày càng giống như đại nhân vật phản diện?”
Phương Hằng yên lặng trợn mắt.
“Cút!”
“Được, hiện tại ta phải đi báo động.....”
“Đợi đã.”
Phương Hằng vươn tay ngăn Mạc Gia Vĩ lại, nghiêm mặt nói: “Hiện tại tình huống bên ngoài khu bảy thế nào?”
“Các người chơi khu bảy đều cho rằng Quân đoàn Thập Hoang Giả sắp tiêu rồi. Các công hội người chơi đều cảm thấy bất an, sợ bị Quân đoàn Thập Hoang Giả điên cuồng nhìn chằm chằm, ngay cả Liên Bang cũng tiến vào trạng thái giới nghiêm, thu nhỏ phòng ngự lại, ngoài ra không có tin tức gì.”
Thu nhỏ phòng ngự?
Phương Hằng nghe vậy trong lòng vừa động.
.....
Sáng sớm.
Hai người Osborne và Nghê Thắng Đào không ngủ không nghỉ canh giữ ở cửa phòng thí nghiệm.
Hiện giờ, tất cả hy vọng cầu sinh của bọn họ đều đặt ở trên người Phương Hằng!
Nếu kế hoạch nghiên cứu phát triển thuốc thần ban không thể hoàn thành, cả Quân đoàn Thập Hoang Giả ắt hẳn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bọn họ sắp hết thời gian rồi, còn hai ngày.....
“Cót két.”
Cửa lớn phòng thí nghiệm bị mở ra một khe hở.
Hai người đồng thời kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Phương Hằng đi ra từ trong phòng thí nghiệm.
“Đoàn trưởng Phương Hằng.”
Osborne trầm giọng nói: “Là gặp phải vấn đề gì sao? Có phải ngài cần vật liệu gì không? Bọn ta lập tức đi sắp xếp.”
“Mọi thứ bình thường.” Phương Hằng cười ấm áp, lấy ra một lọ thuốc vừa mới nghiên cứu phát triển thành công đưa qua cho Osborne: “Nào nào nào, thuốc mới nhất ta nghiên cứu ra, thử hiệu quả xem.”
“Thuốc?”
Osborne ngẩn ra, hắn có chút không dám tin nhận một lọ thuốc màu xanh lục từ trên tay Phương Hằng.
“Đây là..... Thuốc thần ban!?
Trong lòng Osborne đã có đáp án, nhưng vẫn không xác định hỏi một lần.
Tay hắn hơi phát run.
“Đương nhiên, thử một chút.”
Osborne hít sâu một hơi, vặn bình ra, trực tiếp uống vào một ngụm thuốc thần ban.
Luồng nhiệt giống như đốt cháy chảy xuống theo yết hầu.
Đồng tử Osborne hơi khóa chặt.
Cảm giác nóng rực giống như kim châm nháy mắt chảy khắp toàn thân!
Đây không phải thuốc thần ban bình thường!
Thuốc đã trải qua cải thiện!
Osborne cảm giác trái tim điên cuồng đập, gân xanh trên cổ nổi lên, một luồng sức mạnh cuồng bạo trào lên trong cơ thể.
Hắn cảm giác cả người sắp bốc cháy.
Nghê Thắng Đào vội vã hỏi: “Osborne, thế nào?”
Osborne ngậm miệng không nói, hắn cắn chặt răng, nghiêng đầu, một quyền đập tới vách tường bên cạnh.
“Rầm!!”
Một tiếng trầm đục nặng nề, vách tường hợp kim bị đập ra một quyền ấn.
“Phù!”
Osborne thu tay, thở ra một hơi thật mạnh.
“Ta rất khỏe.”
“Xem ra tình huống cũng không tệ lắm.”
Phương Hằng liếm môi.
Thuốc thần ban chia làm ba cấp độ phẩm chất cao trung sơ.
Sau khi trải qua cải thiện, thuốc thần ban có thể khiến cho năng lực của trùng thể ký sinh trong cơ thể người đạt được thêm một bước tiến, tố chất thân thể của người sử dụng lại tăng mạnh!
Tương tự, cũng tồn tại debuff.