Cho dù Phương Hằng toàn lực tấn công, thành công công kích thành lũy cũng chỉ là thắng thảm hại, sẽ chỉ suy yếu thể lực tổng thể của Quân đoàn Thập Hoang Giả…
Chỉ vì đoạt được một thành lũy?
Có đáng không?
Phó chỉ huy Chung Lôi cứ yên lặng như vậy nhìn Điền Trấn đi vòng tròn trong phòng trọn vẹn năm phút.
Hắn cũng thực sự không hiểu nổi.
Bây giờ thời cơ thừa thắng xông lên tốt như vậy còn có gì đáng do dự chứ.
Tập trung đánh một kẻ sa cơ!
Càng không cần nói Liên Bang còn đồng ý bồi thường tổn thất trận chiến cho phân bộ bọn họ.
Nhìn thấy Điền Trấn lại bắt đầu đi thêm một vòng mới trong đại sảnh, hắn thực sự không nhịn được, nói chen ngang: “Hội trưởng, Liên Bang bên đó giục rất gấp, chúng ta nên trả lời lại thế nào?”
Điền Trấn cuối cùng dừng bước lại, thấp giọng nói: “Trả lời Liên Bang, nói là chúng ta đã đồng ý, chúng ta sẽ lập tức tiến hành chi viện cho phân bộ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.”
“Đã hiểu!” Chung Lôi gật đầu, tinh thần phấn chấn: “Giờ ta sẽ đi tập kết đoàn đội.”
“Đợi đã!”
Điền Trấn ngăn Chung Lôi lại.
“Ai bảo ngươi đi tập kết đoàn đội? Triệu tập đoàn người tinh anh, số lượng không cần nhiều, mười người là được.”
“Cái gì?”
Chung Lôi ngây người, nhất thời không phản ứng lại.”
“Chỉ cần mười người! Ta tự mình đưa đội đi xem thử, làm theo lời ta nói! Đi mau!”
“Được, hiểu rồi!”
…
“Nhanh! Nhanh hơn một chút!”
Công hội doanh địa Thánh Kỵ Sĩ sau khi nhận được cầu viện của Liên Bang lập tức triệu tập mọi người, đi đến chi viện cho phân bộ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.
Bị Phương Hằng áp chế lâu như vậy, một cơ hội đánh kẻ sa cơ tốt như vậy bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ!?
Phân bộ Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám cách không xa.
Các người chơi công hội Thánh Kỵ Sĩ lái xe tải lớn, chạy trên một con đường rộng thênh thang.
Nhanh lên.
Còn có hai cây số là có thể đến được khu mỏ bỏ hoang!
Phó hội trưởng của công hội Mã Khoa Vũ không khỏi thúc giục đoàn đội bước tăng tốc hơn.
Bỗng nhiên, Mã Khoa Vũ bất ngờ cảm thấy chỗ ngồi dưới mông rung lắc dữ dội.
Tiếp sau đó, bên tai truyền đến tiếng nổ rất mạnh.
“Đùng! Đoàng đoàng!!!”
Chuyện gì thế?
Có mai phục?!
Mã Khoa Vũ ý thức được tình hình không ổn, lập tức xuống xe quan sát.
Thuốc nổ giấu sẵn trong lòng đất từ trước bị dẫn nổ, hai xe tải lớn của đội ngũ bên trong hai chiếc xe tải lớn chịu ảnh hưởng trực tiếp bị nổ bay tung tóe.
Uy lực của túi thuốc nổ không tính là quá mạnh, người chơi trong xe tải chỉ bị thương nhẹ, bọn họ nhao nhao kêu thảm, bò ra từ trong xe tải bị cháy, nhao nhao phun sơ cứu, phun sương vào trong miệng.
Trong chốc lát, tiến trình của cả đội bị đứt gãy.
Là mai phục?
Công hội Thánh Kỵ Sĩ cũng không phải là hạng người tầm thường, đoàn đội vô cùng có kinh nghiệm ứng phó loại mai phục này, một bộ phận người chơi bắt tay cứu giúp đồng đội, một bộ phận khác nhanh chóng phản ứng lại, cảnh giác xung quanh ngay tại chỗ.
Nhưng mà…
Mã Khoa Vũ nghi ngờ.
Lựa chọn loại địa hình rộng lớn này để mai phục?
“Các ngươi xem! Đó là cái gì!?”
Nhìn theo hướng một người chơi nào đó đang chỉ.
Ở nơi xa, tận cuối con đường xuất hiện một mảng màu hồng.
Tâm can Mã Khoa Vũ không khỏi siết chặt lại.
Không phải chứ?
“Đáng chết! Là Licker!”
Lập tức người chơi nhận ra mảng màu đỏ đáng sợ kia, hét toáng lên.
Đám Licker màu đỏ từ bốn xung quanh nhào về phía đám người chơi, tiến lại gần với tốc độ vô cùng nhanh.
“Nhanh! Bố trí trận tuyến ngay tại chỗ!”
“Không kịp nữa rồi! Chạy mau!”
Đám người chơi bị lượng lớn Licker công kích đến mức hoảng sợ, trong phút chốc có hơi hỗn loạn.
Làm gì vậy?!
Không phải là đã nói đến Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám giúp đỡ đánh kẻ sa cơ sao?
Tại sao trái lại bọn họ lại bị mai phục?
Ở nơi hoang vu không may gặp phải đám Licker biến dị đồng thời còn không có đồ bảo trợ…
Mồ hôi lạnh của Mã Khoa Vũ không ngừng chảy xuống theo gò má.
Điều đó có nghĩa khoảng cách của bọn họ với hồi sinh miễn phí không còn xa nữa!
Mấy người chơi ném mấy viên đạn gây choáng ra xung quanh để kéo dài tốc độ tiến công công đám Licker.
Mã Khoa Vũ nhanh chóng quan sát xung quanh, ý đồ tìm kiếm cách phá vỡ thế cục tìm đường sống.
Bên kia!
Mã Khoa Vũ chú ý đến phía bên phải của đám Licker bao vây đến có một lỗ hổng.
“Nhanh! Bên kia!”
Mã Khoa Vũ hét lớn, lập tức dẫn đội nhanh chóng rút về phía lỗ hổng.
Cả đội nhìn thấy một tia sáng, lập tức rút lui về phía bên đường lớn.
“Các ngươi xem! Bên kia có một tòa nhà!”
Một người chơi chú ý đến gì đó, chỉ về phía một đài quan sát bỏ hoang không xa ở bên đường, hét lớn.
Mã Khoa Vũ cũng nhìn thấy đài quan sát, chợt thấy vui mừng theo kiểu trời không tuyệt đường người.
“Nhanh! Chiếm lấy tòa nhà, bố trí trận tuyến phòng ngự!”
Một số người chơi xông lên phía trước của đội chạy đến trước đài quan sát bỏ hoang, một người trong đó rút súng ra đang chuẩn bị phá vỡ cửa lớn.
Hắn không thể nào ngờ đến, giơ súng lên ngắm chuẩn vào khóa cửa, cửa lớn lại bỗng nhiên bị người từ bên trong đẩy ra trước một bước.
Tiếp sau đó, khẩu súng shotgun tối om từ bên trong cửa lớn vươn ra ngoài.
“Đoàng! Đoàng!”
Hai phát chính diện!
Người chơi không kịp đưa ra bất kì phản ứng nào đã thấy tiếng ngã xuống đất.
“Ha ha ha! Đội trưởng Phương Hằng nói không sai! Thực sự có người đến nộp mạng! Ông đây ở đây đợi ngươi lâu lắm rồi!”
Roche phấn khích cười lớn.
“Lên hết cho ta! Các anh em! Nghiền chết bọn họ cho ta!”
Hai mắt Roche đỏ ngàu, dẫn theo một đám như ác lang vồ mồi đôi mắt đỏ ngàu xông về phía đám người chơi!