“Không cần đâu.”
Phương Hằng nói xong bước qua một bên nửa bước, bỗng nhiên hắn giơ tay lên đập mạnh về phía trước.
Đồng tử của Osborne co rút lại.
Hắn cảm nhận được một nắm đấm thổi qua tai mình!
Nắm đấm Phương Hằng đánh ra nện xuống lướt qua tai của hắn.
“Ầm!”
Trong hư không, một bóng dáng bị một đấm của Phương Hằng đánh ra.
Ngô Tư Oánh một tay cầm chủy thủ chặn trước cơ thể.
Nắm đấm đập mạnh lên chủy thủ!
Một luồng sức mạnh cực lớn dấy lên!
Ngô Tư Oánh cố gắng khống chế được cơ thể, lùi về sau một mạch mấy bước mới đỡ được hết toàn bộ sức mạnh trên nắm đấm của Phương Hằng.
Nắm đấm của Phương Hằng cũng bị chủy thủ cắt rách một vết thương nhỏ.
Máu từ miệng vết thương nhỏ tí tách xuống.
Huyết thống Huyết tộc cộng với thể chất cao ngất, vết thương bị chủy thủ cắt trên nắm đấm trong nháy mắt đã khép lại.
Lúc này Osborne khó khăn lắm mới phản ứng lại được, hắn lập tức giơ shotgun lên nhắm vào người phụ nữ đó.
Trong lòng Osborne ngạc nhiên thắc mắc không thôi.
Nàng ở phía sau từ khi nào vậy? Tại sao hắn vẫn không phát hiện ra?
Phương Hằng thu nắm đấm lại hỏi: “Là bạn của Lão Hắc?”
“Đúng vậy, ta là Ngô Tư Oánh đến từ Hắc Bảo.”
Ngô Tư Oánh đứng thẳng người dậy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Nàng căn bản không thể ngờ Phương Hằng lại có năng lực nhìn thấu tàng hình của nàng!
Ngô Tư Oánh vốn chỉ cho rằng Phương Hằng là người chơi hệ triệu hoán bình thường, nhờ vào zombie để chiến đấu. Nàng không thể nào tưởng tượng được sức mạnh trên nắm đấm kia của Phương Hằng lại đáng sợ như thế.
Phương Hằng hoàn toàn không giống với người chơi trò chơi cấp thấp!
“Hắc Bảo...?”
Phương Hằng nhìn Ngô Tư Oánh, trong lòng thầm suy tính.
Trong trò chơi Hắc Bảo có một tổ chức vô cùng thần bí.
Trong trí nhớ của hắn, có một lần trong lúc thu thập vật liệu hắn đã vô tình nhìn thấy cái tên này.
Liên Bang nói rằng Hắc Bảo là một trong những tổ chức phản Liên Bang vô cùng nguy hiểm, Liên Bang vô cùng kiêng kị nó.
Nhưng thực tế, người chơi bình thường rất ít người thật sự tiếp xúc với Hắc Bảo. Ở bên ngoài tin tức có liên quan đến Hắc Bảo cũng vô cùng ít ỏi, phần lớn thời gian Hắc Bảo đều hoạt động trong trò chơi cấp cao, gần như chưa từng tham gia vào trò chơi cấp thấp.
Sao lại tìm đến cửa rồi?
Ngô Tư Oánh thu chủy thủ lại, giơ tay trái ấn lên vai bên phải.
“Rắc rắc...”
Một âm thanh khẽ vang lên.
Bả vai bị Phương Hằng đánh trật khớp khôi phục lại nguyên trạng.
“Phương Hằng, ta đại diện cho Hắc Bảo mời ngươi gia nhập. Bọn ta sẽ giúp ngươi có được tư cách sở hữu khu số bảy, làm điều kiện trao đổi, bọn ta cần ngươi sau khi có được quyền sở hữu khu số bảy đáp ứng với bọn ta một vài điều kiện.”
“Ta từ chối.”
“Ngươi có thể xem nội dung khế ước trước.”
Cổ tay Ngô Tư Oánh lật lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một cuộn khế ước màu đen.
“Không cần đâu, ta từ chối.”
Ngô Tư Oánh cau chặt mày lại.
Phương Hằng từ chối quả quyết như thế lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của nàng.
Điều kiện đãi ngộ như thế sao lại có người từ chối chứ?
Ngô Tư Oánh nghĩ đến cái gì đó.
Đúng rồi, Phương Hằng chỉ là người chơi giai đoạn đầu, hắn căn bản không hiểu được quyền sở hữu một thế giới trò chơi rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào!
“Phương Hằng, e rằng ngươi không hiểu được lấy được quyền sở hữu khu số bảy rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào. Cho dù trong thế giới trò chơi cấp cao, cũng có vô số người liều mạng muốn có được tư cách sở hữu thế giới.”
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Phương Hằng vẫn lắc đầu từ chối.
Trong trò chơi cái thứ như cuộn khế ước đó rất cổ quái, một khi không cẩn thận rất dễ bị gài bẫy.
Ngoài ra, Phương Hằng cho rằng không cần sự giúp đỡ của Hắc Bảo.
Hắn đã có kế hoạch của mình.
Một khi Tyrant trùng thể biến dị hoàn thành, hắn sẽ có thuộc hạ zombie với sức mạnh tương đương zombie biến dị cấp năm.
Đến lúc đó cũng đủ cho Liên Bang một bài học.
Phương Hằng tự tin dựa vào chính mình cũng có thể lấy được quyền sở hữu khu số bảy.
Chỉ là một Liên Bang khu số bảy nhỏ nhoi mà thôi!
Chẳng cần thiết phải ký khế ước bị quản chế bởi người khác.
“Phương Hằng, bọn ta đã đánh giá thực lực của ngươi. Năng lực điều khiển zombie quả thực rất mạnh nhưng chỉ dựa vào lực lượng một người để thành công chiếm lấy khu số bảy thì khả năng bằng không.” Ngô Tư Oánh tiếp tục khuyên nhủ nói: “Bọn ta đã nhận được tin tức, trong thời gian ngắn Liên Bang sẽ phát động tấn công Quân đoàn Thập Hoang Giả.”
“Không cần nói nữa.” Phương Hằng nghiêng đầu nhìn Osborne ở bên cạnh: “Osborne, giúp ta tiễn khách.”
Mấy người đang nói chuyện, một tinh anh Quân đoàn Thập Hoang Giả đi vào phòng.
“Báo cáo!”
“Chuyện gì?”
“Có người sống sót đang tấn công vào các khu vực như trấn Duyên Khê và khu thành Nam, còn có một ít thành viên của tiểu đội chưa xác định đang phân tán phát động tấn công vào Quân đoàn Thập Hoang Giả....”
“Ta biết rồi.”
Phương Hằng gật đầu.
Khấu Hoài là một đối thủ khó chơi.
Ngay cả thời gian nghỉ xả hơi cũng không cho hắn nữa!
Phản ứng của Liên Bang nhanh hơn trong dự tính của Phương Hằng!
Quay đầu lại đón lấy ánh mắt của Ngô Tư Oánh.
“Còn chưa đi?”
“Lực lượng của một người suy cho cùng quá yếu ớt rồi. Phương Hằng, người không thể một mình chống đỡ được Liên Bang đâu.”
Ngô Tư Oánh quyết định thử lần cuối: “Ta đề nghị ngươi có thể suy xét lại đề nghị của bọn ta. Bọn ta có thể giúp ngươi đối phó với thế lực của Liên Bang, đồng thời cung cấp cho ngươi tình báo nhiệm vụ che giấu của nhiệm vụ chính trong Zombie Ngày Tận Thế, giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ chính với tốc độ nhanh nhất.”