Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 616 - Chương 618: Ưu Hóa Theo Hướng Ngược Lại

Chương 618: Ưu hóa theo hướng ngược lại

Thật sự có thể khả thi nhỉ?

Phương Hằng híp mắt lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam.

“Phương Hằng, sao thế?”

“Không có gì.” Phương Hằng khôi phục tinh thần lại, hắn nhiệt liệt vỗ vào bả vai của Điền Trấn một cái: “Thành thật mà nói, ta có nghĩ ra một kế hoạch, không phải chúng ta đang thiếu tiền sao? Ngươi nói xem, chúng ta có thể hỏi mượn tiền của Liên Bang không?”

“Hửm, hỏi mượn tiền Liên Bang là có ý gì?”

Điền Trấn nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu.

“Khà khà.” Phương Hằng cười khà khà một tiếng, sau đó hắn ghé sát vào lỗ tai của Điền Trấn rồi nói mấy câu.

Điền Trấn nghe hắn nói xong thì để lộ vẻ mặt kì lạ.

“Cái này, cái này cũng được.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được, ngươi chỉ cần chuẩn bị vận chuyển vật liệu tiếp theo thôi.” Phương Hằng vừa nói vừa móc từ trong túi ra một tờ danh sách: “Đúng rồi, ở đây còn có một tờ danh sách tuyển dụng mới của quân đoàn Thập Hoang Giả, ngươi nhìn xem giúp ta ở trong đó có người quen nào không…”

Điền Trấn cầm lấy tờ danh sách, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi.

Chuyện danh sách thì hắn hiểu, nhưng mà kế hoạch của Phương Hằng thì cơ hơi quá...

“Được rồi, các ngươi đi làm việc đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”

Phương Hằng vừa nói xong thì đẩy Điền Trấn và Chung Lôi đang tỏ ra chần chừ ra ngoài phòng khách.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng khách bị đóng chặt lại, Chung Lôi và Điền Trấn còn nghe được tiếng cạch cạch của cửa bị khóa trái.

Chung Lôi trông rất bối rối, hắn quay đầu nhìn về phía Điền Trấn: “Đoàn trưởng, cái này…”

Điền Trấn suy nghĩ một chút.

Sự việc đã đến nước này, hắn quyết định sẽ tiếp tục tin tưởng vào Phương Hằng.

“Ngươi ở lại đây, nếu Phương Hằng có cần gì thì lập tức làm giúp hắn.”

“Được.”

“Có tin tức gì lập tức thông báo cho ta biết.”

“Đã rõ.”

...

Ngày hôm sau, Điền Trấn quay về nơi ẩn núp của trò chơi.

Buổi sáng, hắn vừa mới ký kết thỏa thuận với một công ty, hẹn sẽ mua tài sản nơi ẩn núp trong khu bảy của đối phương theo hình thức trả góp theo từng kỳ.

Khoảng thời gian gần đây, khu bảy đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cả người hắn đầy mệt mỏi.

Tất cả sự hỗn loạn và bất trật tự này đều bắt đầu từ lúc Phương Hằng bước vào khu bảy.

Sau một vài ngày tiếp xúc với Phương Hằng, Điền Trấn nhận ra rằng suy nghĩ của Phương Hằng có hơi giữa chừng.

Nói chính xác hơn là Điền Trấn cảm thấy kế hoạch của Phương Hằng có chút hão huyền.

Có lẽ việc hợp tác với hắn không phải là một phương án tối ưu.

Không!

Điền Trấn khiến tinh thần trở nên phấn chấn lên một chút, và tống hết mọi suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu.

Nếu hắn đã đưa ra lựa chọn, vậy hắn phải dốc hết sức để thực hiện!

“Đoàn trưởng.”

Đang suy nghĩ thì Chung Lôi vội vàng đẩy cửa vào: “Ngươi đã quay về rồi, bên Phương Hằng đang cần một lượng lớn vật liệu xây dựng và vật tư dược liệu, hắn bảo chúng ta hãy chuẩn bị sẵn trước, còn nói là sau sẽ chuyển một đợt vật liệu tới, và bảo chúng ta chuẩn bị thu mua đợt vật tư dược liệu tiếp theo, cụ thể chi tiết dược liệu thì một lát nữa hắn sẽ cung cấp cho chúng ta.”

“Nhanh như vậy sao?”

Điền Trấn nhíu mày lại.

Vì lần đánh cược này, mà hắn đã xin vay mượn từ cơ quan tài chính, nhưng sẽ không nhanh như vậy, cần phải mất một chút thời gian để khoảng cho vay này được duyệt.

Số vốn của bọn họ rất túng thiếu, nên họ hoàn toàn không có dư tiền để đi mua vật tư dược liệu.

“Phải, hắn rất gấp."

“Số tiền vốn hiện tại của chúng ta hoàn toàn không đủ.” Điền Trấn nhíu mày, nói: “Được rồi, ta đi tìm hắn để nói chuyện một chút.”

“Đừng đi, hắn đã đi rồi.”

“Đi rồi?”

Điền Trấn càng cảm thấy khó hiểu, không phải hắn đã nói sẽ xây dựng một cánh cửa dịch chuyển ở trong nơi ẩn núp của bọn họ sao? Sao bây giờ đã đi rồi.

Chung Lôi đóng cửa phòng làm việc sau lưng lại, sau đó hắn để lộ vẻ mặt hào hứng, đi tới trước chỗ làm việc rồi nhỏ giọng nói: “Sáng nay đại thần Phương Hằng đã sử dụng lối đi dịch chuyển để quay về căn cứ chính của quân đoàn Thập Hoang Giả, lúc rời đi hắn còn để lại cho chúng ta một số viên tinh thạch màu xanh lam.”

Điền Trấn ngẩn người.

“Chờ một chút, từ từ đã, ngươi nói là Phương Hằng đã xây xong thiết bị dịch chuyển?”

“Phải, đúng vậy, chính mắt ta nhìn thấy.”

Chỉ trong một buổi tối.

Mà đã hoàn thành xong lối đi dịch chuyển.

Đầu tiên là Điền Trấn không tin, sau đó hắn lập tức nghĩ đến kế hoạch mà tối hôm qua Phương Hằng đã nói...

Phải đứng sững sờ một lúc rất lâu, trên mặt Điền Trấn mới hiện lên một nụ cười.

“Được!”

Được lắm!

Mất cả nửa ngày, hóa ra là tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp!

Nói như vậy là Phương Hằng thật sự có thể thực hiện được cái kế hoạch kia!

Trọng lòng Điền Trấn vô cùng cảm thán.

Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng tìm được một người đồng đội tốt!

Với những người đồng đội trước đây, hắn không phải chùi đít giúp bọn họ đã là may mắn rồi.

Tâm trạng của Điền Trấn lập tức trở nên tốt hơn, mọi sự chán nản trên khuôn mặt đều bị quét sạch.

Hắn cảm thấy rất vui vì bản thân đã đưa ra một sự lựa chọn xuất sắc như vậy.

Không được!

Điền Trấn bỗng đứng lên.

Hắn cũng không thể kéo chân ‘Đồng đội heo’ lại được!

“Chung Lôi, chuẩn bị sẵn sàng, tập hợp tất cả những người có thể tin được lại, kế đến chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, nhất định không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”

“Dạ!”

Bình Luận (0)
Comment