Trong lòng Phương Hằng cực kỳ bình tĩnh, quan sát nhất cử nhất động của Violet.
Tiếp sau đó, Violet bị chọc giận đã khinh suất, không nhìn thấy được kỹ năng điều khiển phòng ngự được sử dụng ở giai đoạn thứ hai!
Sau khi rơi xuống, một tay Orlet chống đất, lung la lung lay đứng lên, lau vết máu đã ứa ra ở khóe miệng.
Quả nhiên! Hắn vẫn chưa chết!
Phương Hằng đã sớm có chuẩn bị, cổ tay khẽ xoay chuyển, trong tay hiện lên linh trượng Huyết tộc.
"Lucia! Ra tay đi!"
Phương Hằng hô to, hung hăng đánh mạnh linh trượng Huyết tộc xuống đất.
Một vầng sáng màu đỏ tỏa ra từ tâm trận, gần như trong nháy mắt đã bao vây Violet bên trong.
Violet ngẩn ra, hắn cảm giác được toàn bộ năng lực của mình không thể điều khiển được trong phút chốc.
Hết thảy đều ở trong kế hoạch của Phương Hằng!
Ba giây đồng hồ là đủ hoàn thành kế hoạch rồi!
Chính là giống như kế hoạch trước đó của Phương Hằng, sử dụng kỹ năng im lặng để phòng ngừa Violet sử dụng kỹ năng điều khiển, sau đó để Lucia bắn cho hắn một phát thuốc mê!
Đóng gói Violet đang chuẩn bị ngất, mang về Viện nghiên cứu để cho Khâu Diệu Khang nghiên cứu!
Nhưng kế hoạch cũng không có tiến hành như dự liệu của Phương Hằng.
Phương Hằng không nghe được âm thanh bắn súng thuốc mê của Lucia.
Hỏng bét! Lucia có lẽ gặp phải phiền phức rồi!
Trong lòng Phương Hằng trầm xuống.
Hắn đưa lưng về phía Lucia nên không cách nào xác định được tình huống của Lucia.
Vậy thì có lẽ phải tiến hành kế hoạch B rồi!
Phương Hằng lập tức điều khiển bốn gã Licker đang núp ở bốn phía xông lên đánh thẳng về hướng Violet.
Nhưng Violet không có rơi vào trạng thái điên cuồng như trong tưởng tượng, hắn cũng không có né tránh hay phản công, mà là có chút kinh ngạc khi nhìn về phía sau Phương Hằng.
"Chị Lucia?"
Tiếp theo, Phương Hằng lại nghe được giọng nói vui mừng của Lucia: "Là Violet sao? Thật sự là ngươi hả?"
Phương Hằng ngẩn người.
Tình huống gì thế này? Bọn họ quen biết nhau?
Trên mặt Violet hiện ra vẻ mừng rỡ: "Chị Lucia, có thể được nhìn thấy ngươi lần nữa, thật sự quá tốt..."
Vừa nói xong, Violet ngửa đầu về phía sau, té xuống.
"Phịch..."
Violet nặng nề ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Phương Hằng quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía sau Lucia: "Ngươi biết hắn?"
"Hắn là Violet, khi còn bé bọn ta là bạn của nhau, cùng nhau tiến hành trị liệu ở Trung tâm trị liệu tâm thần, ban đầu ta còn chưa chắc lắm nhưng khi hắn gọi tên ta, ta mới tin chắc đó là hắn."
Lucia giải thích, bước nhanh về phía trước, đở Violet đang ngửa mặt té trên mặt đất dậy.
"Có lẽ chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi."
Lucia thở phào nhẹ nhõm, lấy ra thuốc phun trị liệu.
Trong lòng Phương Hằng khẽ động.
"Ngươi quen Violet, vậy ngươi có biết Hella không? Ricky?"
Lucia hơi hơi mở miệng, gật gật đầu.
"Có quen, chị Ricky không giống với bọn ta, nàng là một người có năng lực mạnh nhất trong bọn ta, cũng là người ở lại trung tâm trị liệu lâu nhất, lớn tuổi nhất..."
...
Tầng hầm.
Trong ánh mắt Violet khi nhìn Phương Hằng vẫn còn mang theo chút sợ hãi.
Khi còn bé, rất nhiều người đều nói hắn là một con quái vật.
Mà bây giờ, người trước mắt này còn có thể một quyền đánh bại kết giới phòng ngự tinh thần cường hóa của hắn.
Cái tên này mới thật sự là quái vật!
"Violet, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lucia ân cần hỏi han: "Sau khi trốn ra từ công ty Meteor, ta vẫn luôn nghĩ cách đi tìm các ngươi, cơ quan chính phủ đã lục soát và niêm phong tận mấy cái cơ Viện nghiên cứu bí mật của công ty Meteor rồi, nhưng khi cảnh sát kiểm tra thì không có các ngươi ở bên trong."
"Dĩ nhiên là bọn họ tìm không được, sau khi việc đó xảy ra, ngay lập tức bọn ta đã bị chuyển đi."
Violet nhớ lại tình huống ngay lúc đó, cười khổ nói: "Cho đến sau khi Zombie Ngày Tận Thế nổ ra, công ty Meteor hoàn toàn diệt vong, ta mới trốn thoát được từ bên trong công ty Meteor."
"Ta không có người thân nào khác, trong Zombie Ngày Tận Thế cũng không biết nên đi chỗ nào để dừng chân, cho nên liền nghĩ đến nơi này, ta nghĩ có lẽ những người bạn khác trốn ra được cũng sẽ quay về đây."
"Ta đoán không sai, ở chỗ này ta đã tìm được Đường Bạch rồi."
Đường Bạch thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, hắn núp ở trong góc, thân thể co rút, có chút sợ hãi nhìn Phương Hằng.
"Không cần để ý, Đường Bạch có hơi tự kỷ một chút."
Violet giải thích: "Sau khi tai nạn xảy ra, Đường Bạch trốn thoát từ Viện nghiên cứu, vẫn luôn trốn ở chỗ này."
"Sau khi tìm được Đường Bạch, bọn ta quyết định tạm thời dừng chân ở chỗ này, ta đã mất rất nhiều công sức để tu sửa chỗ này đó."
Violet ngại ngùng gãi gãi đầu, như vừa nghĩ tới điều gì: "Ồ, đúng rồi, chị Lucia, ta còn có một tin tức tốt muốn nói với ngươi, lúc ta rời đi đã tìm được một phần giấy tờ tài liệu ở Viện nghiên cứu, bên trong ghi chép cặn kẽ tin tức về vị trí cụ thể của Viện nghiên cứu đang nhốt bạn bè của chúng ta."
“Vốn dĩ ta muốn đợi cho đến khi hoàn toàn ổn định rồi mới cùng Đường Bạch lên đường đi tìm bọn họ, nhưng bây giờ ngươi đã ở đây, chúng ta có thể cùng nhau, chúng ta sẽ sớm tìm được Freijie và những người khác thôi.”
"Thật không? Vậy thì tốt quá." Lucia lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Chúng ta có thể cùng nhau đi tìm bọn họ."
Ở một bên, Phương Hằng sai khi nghe được thì sửng sốt.
"Violet, ngươi nói hiện tại chỉ có ngươi và Đường Bạch hai người ở bên trong nơi ẩn núp thôi sao?"
"Ừ, chỉ có hai người bọn ta thôi."