Phương Hằng tiếp tục đi về phía trước.
"Còn chưa có hỏi qua, ngươi đến từ khu nào? Ta kiến nghị ngươi nên nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi sắp xếp tập luyện phù hợp."
"Zombie ngày tận thế."
"Zombie ngày tận thế sao... Vậy vận khí ngươi không được tốt lắm, lựa chọn trò chơi ngày tận thế có độ khó ban đầu tương đối cao..."
A Ốc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là zombie ngày tận thế, ta kiến nghị tốt nhất là đề cao thuộc tính thể chất, các loại hoạt động cầu sinh đều cần dung đến thể lực..."
"Này, Phương Hằng, phía trước là khu thiết bị, nói thật, nếu như ngươi là người mới tham gia trong vòng nửa năm, ta không khuyên ngươi sử dụng vũ khí lạnh tầm gần."
"Đối với vũ khí, nên sử dụng vũ khí tầm xa như cung tên, hệ số an toàn cao hơn một chút, nếu sau này tăng cấp, ngươi cũng có thể cân nhắc sử dụng vũ khí nhiệt."
"Này người anh em, thật đấy, ta thành thật khuyên ngươi không nên dùng thứ đó."
Trong khi nói, Phương Hằng đã đứng trước một dãy giá treo vũ khí lạnh ở góc sảnh.
Phương Hằng đưa tay ra, ấn vào một chiếc mã tấu lớn trên giá đỡ dao.
"Ờm……"
A Ốc nhìn về phía Phương Hằng: "Người anh em, loại mã tấu này trông có vẻ, nhưng thao tác thực chiến kỳ thực rất bình thường, vung lên tốn rất nhiều sức lực, bình thường cũng cần vung lên hạ xuống vài cái. Còn chưa giết được zombie đã mệt mỏi đến mức nằm sấp ra rồi, không thích hợp sinh tồn trong zombie ngày tận thế."
"Ừm, nói rất có đạo lý."
Vừa nói, Phương Hằng vừa vươn tay, lấy mã tấu ra khỏi hộp đựng dao.
Thấy Phương Hằng dễ dàng rút dao xuống, A Ốc giật giật mí mắt.
"Người an hem có bản lĩnh đấy, từng luyện qua sao? Còn giấu nữa."
"Ừm, mắt nhìn không tồi."
“Còn không phải sao.” A Ốc nghe vậy nở nụ cười: “Làm nghề này của bọn ta, mắt nhìn là quan trọng nhất, như vậy mới có thể hữu hiệu khai thác tiềm năng khách hàng…”
A Ốc đang khoe khoang nói thì mí mắt đột nhiên nhảy lên.
Hắn ta nhìn thấy Phương Hằng tay phải cầm một cây mã tấu, rồi chém nó vào cẳng tay của cánh tay trái.
"Này, cẩn thận chút..."
"Xì!"
Cây mã tấu sắc bén rạch ngang cánh tay của Phương Hằng.
"Xuýt xoa……"
Có chút đau.
Phương Hằng hít sâu một hơi.
Máu đỏ tươi tràn ra từ vết thương.
"Ngươi không sao chứ? Ta đã nói rồi, những thứ như mã tấu rất vô dụng và dễ dàng làm tổn thương chính mình... Ta sẽ đưa ngươi đến phòng y tế kiểm tra xem. Thiết bị ở đây cũng đầy đủ, bị thương gì cũng đều có thể điều trị được..."
Vừa nói A Ốc vừa cúi người kiểm tra vết thương trên cánh tay của Phương Hằng.
Hắn sững sờ tại chỗ.
Hắn có thể thấy rõ ràng, vết thương trên cánh tay Phương Hằng đã được chữa lành với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Không đến một giây, vết thương trên toàn bộ cánh tay đã biến mất, thậm chí không để lại một vết sẹo nào! Như thể vết thương chưa từng xuất hiện vậy!
Người này rốt cuộc là sao?
A Ốc há miệng, quay đầu lại nhìn Phương Hằng với vẻ mặt sững sờ.
Xác minh thành công!
Phương Hằng mừng thầm.
Tương tự như vết thương nhỏ, ngoại trừ việc sẽ cảm thấy đau khi bị thương, tốc độ hồi phục vết thương căn bản không cần đến 1 giây.
Nói như vậy, ở ngoài trò chơi bản thân cũng có thêm một năng lực bảo Vĩ mạng sống.
Theo lý thuyết mà nói, hiện tại nếu như hắn từ mấy trăm mét độ cao rơi xuống, chỉ cần không ngoài ý muốn đụng phải một đống được coi là hỏa diễm gây sát thương đặc biệt, thì sẽ không chết!
Hay là tự làm mình bị gãy xương gì đó, thử hiệu quả xóa trạng thái dị thường của kỹ năng xem?
Tìm người đánh một trận?
Phương Hằng quay đầu lại, hướng ánh mắt sang A Ốc.
Thôi vậy, không đến nỗi thế.
Lỡ như đè bẹp A Ốc, vậy thì hiệu quả thử nghiệm sẽ không đạt được. Nếu như bị A Ốc áp đảo...
Bị đánh một trận có vui không?
Phương Hằng vò đầu bứt tóc, loại bỏ ý tưởng ngu ngốc này ra khỏi đầu.
“Việc này, việc này……”
A Ốc cảm thấy mình đã nhìn thấy điều gì đó không thể giải thích được, hắn chỉ vào vết thương trên cánh tay của Phương Hằng.
"Người anh em, ngươi chờ một chút, vết thương trên cánh tay là làm sao vậy?"
Phương Hằng còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy một tiếng ken két nhẹ.
"Két."
Đèn trong toàn bộ đại sảnh sân vận động tối đi ngay lập tức.
"Hả? Cúp điện ư?"
Trong đại sảnh của võ quán, các học viên đều bối rối.
Nhiều người lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin tích hợp trên điện thoại di động.
"Có vẻ như toàn bộ tòa nhà đã bị mất điện."
"Đứt cầu dao rồi sao?"
"Xùy! Xùy xùy!"
Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên trong đại sảnh võ quán.
Không ai để ý rằng ngay khi đèn tắt, vài bóng đen từ mọi góc ập vào phòng.
Phương Hằng cau mày, ngẩng đầu nhìn A Ốc: "Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
"m thanh? âm thanh gì?"
A Ốc nghi ngờ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dùng ánh sáng của điện thoại di động để chiếu sáng xung quanh.
"Thật kỳ lạ, tại sao lại mất điện?"
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen lóe lên dưới ánh đèn pin.
Bóng đen lao về phía vị trí của hai người với tốc độ cực nhanh.
"Cái quái gì vậy! Cẩn thận!"
A Ốc hét lên, đẩy Phương Hằng sang một bên, đồng thời tiện tay rút cây mã tấu trên giá ra, vung về phía trước.
"Bùm!"
Có một tiếng va chạm nặng nề.
A Ốc cảm thấy rằng mã tấu của mình dường như đang chặt vào một miếng sắt kim loại!
"Bùm!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, A Ốc bị đá mạnh vào bụng dưới, cơ thể hắn không thể kiểm soát được ngã nhoài về phía sau, đập vào giá vũ khí bằng gỗ phía sau.
"Bùm!"