Khâu Diệu Khang từng làm phân tích về loại khoáng vật này.
Trong khoáng vật có chứa một phần năng lượng không gian.
Còn về làm thế nào chiết suất loại năng lượng này thì tạm thời chưa biết.
Loại tài nguyên khoáng vật này có thể nâng cao thực lực tổng thể của cả Huyết tộc sao?
Tư liệu phân tích có sẵn vẫn còn quá ít.
Phương Hằng cảm thấy não của mình không đủ dùng.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Tạm thời không nói Dạ Kiêu muốn làm cái gì, mục đích của hắn là quyền sở hữu cuối cùng và nhiệm vụ tuyến chính của khu bảy, ngoài ra Quân đoàn Thập Hoang Giả cũng là hắn khổ cực nuôi dưỡng lớn lên, tuyệt đối không để Dạ Kiêu phá hoại.
Có điều…
Để mình đi đánh nhau với Dạ Kiêu?
Sao mà cảm thấy bị lão hồ ly trước mắt này che mắt rồi?
Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Hằng vuốt vai, biết rõ cố hỏi.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Vi Thao rất thẳng thắn, nói thẳng: “Ta hy vong ngươi có thể tiêu diệt triệt để tổ chức Dạ Kiêu của khu bảy, giải quyết đường hầm khe hở không gian hết thời, nhanh chóng phá hoại hành động lần này của bọn họ, ngoại trừ như vậy, tốt nhất có thể làm rõ ràng Dạ Kiêu rốt cuộc đang âm mưu cái gì.”
“Chuyện này chỉ có ngươi có thể làm được, thông qua thông đạo dịch chuyển của khu bảy chỉ có khu tám mở server sau mới có thể khởi động, chuyện bọn ta có thể làm rất ít.”
“Hợp tác thì có thể, ta có thể có được lợi ích gì?”
“Ngươi có thể có được tất cả sự giúp đỡ của Liên Bang khu bảy, bao gồm giúp ngươi có được quyền sở hữu cuối cùng của khu bảy, yêu cầu của ta rất đơn giản, phá hủy kế hoạch của Dạ Kiêu, đạt được một khu bảy hòa bình.”
Ánh mắt của Phương Hằng bỗng nhiên phát sáng.
Vi Thao xem ra hết sức hào phóng, thậm chí đến cả khu bảy cũng lựa chọn sẵn sàng cho đi,
Phương Hằng suy nghĩ nhanh một chút về được mất.
Vừa rồi Vong linh học cơ sở đã tăng lên cấp tối đa, nhận lấy quyền sở hữu khu bảy gần ngay trước mắt, hắn lần này nhất định phải đi khu bảy.
Nhân tiện giải quyết xong mối phiền phức Dạ Kiêu của khu bảy này cũng là chuyện bắt buộc phải làm.
Có thể có được sự hỗ trợ của Liên Bang dĩ nhiên là như hổ mọc thêm cánh.
Chỉ có điều, vị giới chủ của khu một Zombie Ngày Tận Thế này trước mắt có thể cho mức độ tin tưởng bao nhiêu chứ?
“Chúng ta có thể hợp tác, nhưng ta có một yêu cầu, ta cần người bên phía Liên Bang phối hợp với ta điều chỉnh nhịp nhàng lực lượng của Liên Bang.” Phương Hằng nói rồi ngừng lại: “Ừm, ta cảm thấy Trần Ngự rất ổn.”
“Được, ta đi sắp xếp, Trần Ngự sẽ tạm thời thăng cấp là quyền tổng chỉ huy của khu bảy, lập tức tiến về khu bảy, phối hợp hành động tất cả với ngươi.”
Vi Thao gật đầu.
Căn cứ theo nguyên tắc tín nhiệm, hắn đáp ứng ngay yêu cầu Phương Hằng đề ra này.
Trong lòng Phương Hằng khẽ lay động.
Dường như Vi Thao cũng khá đáng tin?
“Phương Hằng, ta có một loại dự cảm vô cùng không hay, chuyện của khu bảy không chỉ đơn giản giống như vẻ bề ngoài, ngươi cũng phải cẩn thận.”
“Ừm, ta sẽ cẩn thận.”
…
Đi ra từ trong đại sảnh Kêu Rên.
Đám đông học giả Vong linh học cúi thấp đầu, mỗi người tự trở về có hơi thần lạc phách tán.
Giai đoạn cuối cùng Phương Hằng sử dụng quyển sách người chết hình thành vòng xoáy hấp thụ linh hồn quả thực làm cho người khác quá là chấn động.
Vòng xoáy linh hồn quả thực tạo thành ảnh hưởng cũng không quá lớn đối với việc tu luyện của bọn họ, dù sao vòng xoáy chỉ sinh ra ở vài tiếng cuối cùng, nhưng lại tạo ra đả kích tâm lý cực lớn về tâm lý đối với bọn họ!
Đàm Sóc không khỏi cảm thán.
Cách biệt giữa người với người quá lớn rồi.
Hắn thậm chí có hơi nghi ngờ, bản thân bỏ ra thời gian mười năm đi con đường Vong linh học này rốt cuộc có phải là một lựa chọn chính xác không.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Đàm Sóc chuẩn bị đi tìm đạo sư Vong linh học Dickie nói chuyện, để Dickie chỉ dẫn hắn phương hướng tiến về phía trước.
“Đạo sư Dickie.”
Phòng làm việc, Dickie đang đọc một quyển sách, hắn ngẩng đầu nhìn người đến, lông mày hơi cau lại.
Đàm Sóc với một bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu, hốc mắt hắn sâu hoắm, đôi môi nứt nẻ, khuôn mặt cực kỳ tiều tụy, giống như là thức trắng liên tiếp mấy đêm liền.
Dickie rất có ấn tượng với vị học đồ này.
Đó là một người trẻ tuổi vô cùng nỗ lực, vô cùng đáng để bồi dưỡng.
Hắn từng không chỉ một lần nhìn thấy Đàm Sóc thức đêm tu luyện.
Rất khó tưởng tượng là có gì cản trở khiến Đàm Sóc biến thành bộ dạng này.
“Xem ra ngươi gặp phải khó khăn.”
Dickie buông quyển sách trên tay xuống, quyết định khuyên giải hẳn hoi một chút với vị hậu bối này.
“Đàm Sóc, trên con đường Vong linh học tràn đầy những trắc trở, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều không khuyến khích ngươi cứ bỏ cuộc như vậy, nói ra khó khăn của ngươi, để xem ta có thể giúp đỡ cho ngươi được chút nào không.”
“Cảm ơn đạo sư.” Giọng nói của Đàm Sóc có hơi khàn khàn, hắn miệng đầy đắng chát: “Đạo sư, ta cảm thấy…, ta cảm thấy ta có lẽ không hợp học tập Vong linh học.”
“ Tại sao lại nói như vậy?”
Đàm Sóc tự cười bản thân: “Ở trước thiên phú, ta cảm thấy nỗ lực của ta vô cùng nực cười.”
“Quả thực, thiên phú là không thể cưỡng cầu được.”
Dickie khá là tán đồng, hắn gật đầu nói: “Nhưng đối với Vong linh học mà nói, chúng ta có đủ thời gian, thời gian có thể lấp đầy rất nhiều thứ, chúng ta đều đang theo đuổi điểm cao vĩnh hằng ấy trong cuộc đời dài dằng dặc, nếu như đi quá nhanh, nền tảng không vững chắc, ngược lại sẽ mất đi cơ hội thưởng thức phong cảnh ven đường, không phải sao?”