Công hội trò chơi Tả Đạo luôn cố gắng tìm kiếm Phương Hằng, hắn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, được lão đại công hội phái tới ở lỳ trong công hội Thập Hoang Giả 24 tiếng, chỉ để đợi Phương Hằng online, tiện cho việc liên lạc với Phương Hằng càng sớm càng tốt.
Không ngờ là…
Chỉ hơn mười tiếng sau khi hắn gia nhập Quân đoàn Thập Hoang Giả, toàn bộ nơi ẩn núp của Quân đoàn Thập Hoang Giả đã bị Huyết tộc tấn công và thất thủ.
May mắn thay, Lâm Hàm Tranh đã cải trang thành một NPC bình thường và không bị người chơi của Dạ Kiêu phát hiện.
Giống như các NPC khác, hắn trở thành tù nhân và vẫn ở trong đại sảnh dịch chuyển.
Lâm Hàm Tranh nghĩ rằng lần này hắn xúi quẩy rồi.
Nếu còn tiếp tục hình thức này, đừng nói là tiền thưởng cuối năm, công hội trò chơi Tả Đạo cũng sụp đổ, cái mạng này của hắn chắc cũng chết ở đây.
Haizz!
Lâm Hàm Tranh lại thở dài nặng nề.
Chết sớm hay muộn cũng là chết.
Trước đây hắn đã nghĩ cách offline và trao đổi với công hội, ở lại đây và tiếp tục chờ đợi sự xuất hiện của Phương Hằng.
Trong trường hợp này, hội trưởng công hội muốn kiên trì đợi Phương Hằng trở lại là điều mà Lâm Hàm Tranh không ngờ tới.
Đợi được Phương Hằng thì làm sao nữa?
Mọi thứ đã quá muộn.
Khu bảy đã thế này rồi...
Mệt mỏi.
Sống ngày nào hay ngày ấy, Lâm Hàm Tranh nghĩ rằng cùng lắm thì lấy xong tiền lương tháng này rồi bỏ chạy.
Lần sau đầu thai, thà chọn lại tới Đất Hoang Ngày Tận Thế còn hơn.
Đang suy nghĩ không đầu không đuôi.
Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên khắp đại sảnh.
Lâm Hàm Tranh ngây ra một lát.
Ngay sau đó, từng tiếng một vang lên trong đại sảnh.
“Đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng đại nhân!”
Các thành viên của Quân đoàn Thập Hoang Giả đang ngồi rải rác trên mặt đất đã mất hết thần thái, tất cả đều chật vật đứng dậy cúi chào Phương Hằng.
Đoàn trưởng?!
Hắn chính là Phương Hằng!
Lúc này, Phương Hằng vừa mới quay trở lại khu bảy, tầm nhìn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, một loạt lời nhắc trò chơi được làm mới dày đặc.
Chỉ trong một giây, ghi chép trò chơi đã được làm mới hàng nghìn trang.
Phương Hằng không có thời gian để đọc, vì vậy hắn ấn bỏ qua luôn.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ánh mắt của Phương Hằng quét nhanh qua đại sảnh dịch chuyển.
Trong lòng hắn đầy ngờ vực.
Làm thế nào mà thiết bị xé không gian lại ngừng hoạt động?
Màn hình lớn trên tường cũng tối đen như mực.
Còn cả những NPC này giống như đã mấy ngày không ăn cơm, trạng thái tinh thần vô cùng tồi tệ, trông có vẻ rất suy sụp.
Khí thế của đại phản phái Quân đoàn Thập Hoang Giả đâu rồi?!
Phương Hằng mơ hồ có cảm giác không ổn.
Điều đáng mừng là ít nhất nhà cũ vẫn còn đó, Quân đoàn Thập Hoang Giả cũng vậy.
“Đưa ta đến phòng thí nghiệm, bảo hai người Osborne và Nghê Thắng Đào đến gặp ta.”
Nói rồi, Phương Hằng bước về phía trước.
Tuy nhiên, cửa cảm biến kim loại phía trước đã bị đóng chặt.
Các thành viên của Quân đoàn Thập Hoang Giả trong đại sảnh cũng lần lượt đứng im tại chỗ bất động.
“Hửm?”
Phương Hằng đành phải dừng lại và quay đầu nhìn mọi người.
“Đoàn trưởng Phương Hằng.” Cổ họng của một thành viên quân đoàn cuộn lại, thần sắc lộ ra vẻ xấu hổ: “Xin lỗi đoàn trưởng! Hiện giờ tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt ở đây, sĩ quan chỉ huy Osborne giờ đang bị Huyết tộc giam giữ một mình ở tầng hầm thứ hai, còn vị trí của sĩ quan chỉ huy Nghê Thắng Đào tạm thời chưa rõ.”
Sắc mặt của Phương Hằng đột ngột thay đổi.
Hỏng rồi!
Nhà vẫn bị trộm!
“Ý ngươi là gì? Nói cụ thể cho ta.”
“Đoàn trưởng Phương Hằng! Ta là Lâm Hàm Tranh! Người của công hội trò chơi Tả Đạo!”
Lúc này Lâm Hàm Tranh cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng đẩy hai thành viên Quân đoàn Thập Hoang Giả trước mặt, đi tới chỗ Phương Hằng.
Phương Hằng nhìn Lâm Hàm Tranh: “Công hội Tả Đạo? Người của Điền Trấn?”
“Đúng!”
Lâm Hàm Tranh gật đầu lia lịa.
Có thể là được Điền Trấn cử tới để canh chừng Phương Hằng, nên Lâm Hàm Tranh vẫn có trình độ nghiệp vụ.
Hắn nhanh chóng sắp xếp lại lời nói một chút.
“Đại khái là khoảng hai ngày trước, có một nhóm tộc sinh vật không rõ tự xưng là Huyết tộc đã phát động tấn công vào quân đoàn Thập Hoang Giả, bởi vì thiết bị xé không gian chính được xây dựng ở chi nhánh, nên khi ấy sĩ quan chỉ huy Osborne đã quyết định lấy chi nhánh đó làm chốt phòng ngự. Rồi sau đó nhanh chóng tập trung lực lượng phòng thủ của quân đoàn Thập Hoang Giả lại và thề bảo vệ thiết bị xé không gian chính…”
“Nhưng bọn ta đã thất bại, lực lượng Huyết tộc vượt khỏi dự đoán của bọn ta, sau khi Huyết tộc chiếm được nơi ẩn núp chi nhánh rồi, chúng bắt đầu tới chiếm căn cứ chính của quân đoàn theo lối đi thời không.”
“Sau đó thì bọn ta bị đám Huyết tộc nhốt ở đây, Huyết tộc đã lấy đi toàn bộ thuốc thần ban và thuốc chiến thần, khiến cho bọn ta mất đi năng lực phản kháng.”
Nghe xong lời này, Phương Hằng nhíu mày lại.
Thua rồi.
Nhưng không phải là thua hoàn toàn.
Tại sao Huyết tộc lại không giết chết hết tất cả các thành viên còn lại của quân đoàn Thập Hoang Giả, mà còn giữ lại nhiều người như vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ, trên võng mạc của Phương Hằng nhanh chóng xuất hiện từng dòng nhắc nhở trò chơi.
‘Nhắc nhở: Trong lúc người chơi offline, một số chi nhánh của quân đoàn Thập Hoang Giả thuộc quyền ngươi chơi đã rơi vào tay kẻ địch, trị số tinh thần của quân đoàn Thập Hoang Giả bị giảm xuống đáng kể.’
‘Nhắc nhở: Việc cung cấp một số loại thuốc đặc biệt của quân đoàn Thập Hoang Giả đang bị thiếu hụt, trị số tinh thần của quân đoàn Thập Hoang Giả bị giảm xuống.’