Lâm Hàn Tranh cũng ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Phương Hằng.
Đại lão, đây cũng nằm trong kế hoạch của ngươi à?
Phương Hằng đưa đầu vào trước máy phân biệt, xác nhận: “Đinh Mẫn?”
“Huyết tộc đã bắt đầu xử lý đám zombie bên ngoài, nhân lúc này rơi khỏi là an toàn nhất. Ở lại đây càng lâu nguy hiểm càng lớn.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau mở cửa ra.”
Bộ đàm bỗng nhiên yên lặng không truyền hồi âm đến nữa.
Hai người Phương Hằng và Lâm Hàn Tranh nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nói lẽ nào Đinh Mẫn gặp rắc rối gì rồi?
Đang lúc Phương Hằng chuẩn bị để các phân thân zombie cưỡng chế mở cửa thì cánh cửa kim loại vang lên một cái cạch mở ra trước mặt hai người.
“Ta vừa sử dụng video trước đây thay thế cho hình ảnh giám sát lúc này, các ngươi có mười phút nhanh chóng đến tìm ta. Ta ở phòng nghiên cứu tầng ba dưới tầng hầm, ngoài ra đừng mang theo quá nhiều zombie.”
“Hiểu rồi.”
Mười phút chạy xuống tầng ba tầng hầm.
Đã đủ rồi!
Phương Hằng gật đầu với Lâm Hàn Tranh ở bên cạnh, dẫn theo năm con Licker cùng tiến vào bên trong nơi ẩn núp.
....
Phòng nghiên cứu tầng ba dưới tầng hầm.
Đinh Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Tâm trạng của nàng lúc này không hề bình tĩnh như giọng nói của nàng.
“Bị ta nói trúng rồi, đoàn trưởng hắn nhất định sẽ không bỏ mặc ngươi không lo, hắn nhất định đến cứu ngươi.”
Nghê Thắng Đào dựa vào bức tường bên cạnh, bây giờ miệng hắn trắng bệch, gương mặt chỗ xanh chỗ tím, trên quần áo vẫn còn những vết máu loang lổ khô sậm màu.
Nhưng tâm trạng của hắn lại trở nên thoải mái.
Đinh Mẫn vẫn nhìn chăm chú vào màn hình quan sát động tĩnh của mấy người Phương Hằng nói: “Nghê Thắng Đào, sinh mệnh của ngươi đã bắt đầu yếu đi, nếu như không nói chuyện thì có thể kéo dài được thêm hai mươi phút.”
“He he.” Nghê Thắng Đào bật cười: “Nói thật, lúc đầu còn hơi sợ, bây giờ lão đại đến rồi ta chắc chắn không thể chết được. Hay là chúng ta đánh cược một ván? Cược cái mạng này của ta có thể sống được bao lâu?”
Nghê Thắng Đào thấy Đinh Mẫn không cười lại bắt đầu tự lẩm bẩm: “Ngươi cũng đã không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện của mình, người làm anh như ta sốt ruột thay cho ngươi.”
“Ta tạm thời cho rằng não của ngươi đang trong trạng thái thiếu oxy, nói bậy nói bạ.”
“Xùy, Quân đoàn Thập Hoang Giả chẳng có mấy người phụ nữ, không để lại cho nội bộ chẳng lẽ bảo đoàn trưởng chạy ra ngoài tìm phụ nữ bên ngoài sao? Ta không yên tâm.”
Đinh Mẫn không thèm để ý, im lặng không trả lời.
Một lúc sau, cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra một cái cạch.
“Đinh Mẫn?”
Phương Hằng bước vào trong phòng thí nghiệm, đảo mắt một vòng đánh giá xung quanh.
Ngay lập tức hắn đã nhìn thấy Nghê Thắng Đào đang trong trạng thái sắp chết ở một góc.
Sau đó hắn lại dời ánh mắt đi.
Đinh Mẫn!
Tốt quá!
Hoàn hảo không hao tổn gì.
Nhìn thấy Đinh Mẫn khỏe mạnh hoàn toàn không có tổn thương gì, Phương Hằng mới hoàn toàn thở phào một hơi.
Nghiên cứu viên cấp SSS cuối cùng cũng bảo vệ được rồi.
Phương Hằng đi đến trước mặt Đinh Mẫn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Không sao chứ?”
‘Nhắc nhở: Độ thiện cảm giữa ngươi và Đinh Mẫn tăng lên một ít’.
‘Nhắc nhở: Độ trung thành của Đinh Mẫn với Quân đoàn Thập Hoang Giả tăng lên 98’.
Mấy dòng nhắc nhở trò chơi hiện lên, trong lòng Phương Hằng thầm nói Đinh Mẫn còn có chút lương tâm, không uổng công hắn vất vả chạy đến cứu người.
Ánh mắt Đinh Mẫn dời khỏi người Phương Hằng, bình tĩnh gật đầu: “Ta rất ổn.”
“Vậy thì được, ta dẫn ngươi đi.”
Nghê Thắng Đào trong lòng thầm lắc đầu.
Dáng vẻ xông vào phòng vội vàng tìm kiếm, nhìn thấy Đinh Mẫn mới hoàn toàn thả lỏng kia của Phương Hằng đều bị hắn thu vào trong mắt.
Vẻ ngoài của Đinh Mẫn quả thật rất hơn người, chỉ là tính tình hơi kỳ lạ một chút.
Nhưng mà nàng và đoàn trưởng đều là nghiên cứu viên, có lẽ có cùng chủ đề nói chuyện cũng không chừng.
Nghĩ vậy, Nghê Thắng Đào cố ý thở hổn hển vài cái, nhắc nhở Phương Hằng rằng ở đây vẫn còn một người đang trọng thương.
Phương Hằng nghiêng đầu nhìn Nghê Thắng Đào: “Ngươi cũng ở đây?”
“Đoàn trưởng, trùng hợp quá.”
Nghê Thắng Đào cố gắng nở một cười: “Ngại quá, lần này chúng ta thua trận, trách nhiệm lần này do ta chịu, có thể nhìn thấy đoàn trưởng ở đây lần cuối ta có thể yên tâm ra đi...”
Phương Hằng lật tìm hai bình thuốc lành vết thương cấp tốc trong balo ném qua cho Nghê Thắng Đào.
“Đừng nói nhảm, mau đứng lên.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Đinh Mẫn đi đến trước khoang nuôi dưỡng mở một cái tủ đông phía sau khoang.
“Ngươi đến đúng lúc lắm. Khoảng thời gian này dung dịch nuôi trùng đều ở chỗ này, lúc chế tạo thuốc thần ban sẽ cần dùng đến. Ngoài ra Huyết tộc không hề biết chuyện về bản mẫu bộ phận Hella.”
Phương Hằng nhìn khoang nuôi dưỡng được xếp trong đại sảnh phòng nghiên cứu: “Được, chuẩn bị một chút mang theo bản mẫu bộ phận Hella, chúng ta lập tức rời đi.”
Đinh Mẫn quay đầu bình tĩnh nói: “Bây giờ vẫn chưa được.”
“Tại sao?”
“Ta có thứ muốn cho ngươi xem.”
Nói rồi Đinh Mẫn lại đi đến trước bệ điều khiển thí nghiệm bên cạnh, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
“Sau khi Quân đoàn Thập Hoang Giả bị Huyết tộc chiếm lấy hoàn toàn, Huyết tộc lấy Quân đoàn uy hiếp để ta phối hợp với bọn họ sửa đổi hàng loạt công tác nghiên cứu. Mượn cơ hội này ta đã biết được không ít thông tin tư liệu liên quan đến Huyết tộc.”
Nghe thấy mấy chữ thông tin tư liệu, Lâm Hàn Tranh cũng tò mò ngó đầu qua.
Trên màn hình lớn xuất hiện từng hàng số liệu.