Bầu trời lộ ra màu trắng bạc.
Trên tháp canh của trụ sở chính Quân đoàn Thập Hoang Giả, Chung Lôi dụi đôi mắt sưng tấy và đau nhức của mình.
“Không nhìn nhầm đúng không? Có phải do ta vẫn đang mơ màng không? Trời sáng rồi à?”
Đổng Thành ở một bên gật đầu: “Anh Lôi, đúng vậy, trời đã sáng rồi.”
Chung Lôi xoa thái dương đau nhức.
Lạ lùng thật đấy.
Bọn hắn đứng ở chỗ này thổi gió lạnh gần như cả đêm chờ đợi Huyết tộc công kích, tại sao bây giờ sắp sáng rồi mà bọn chúng còn chưa tới?
“Đội trinh sát vừa được phái đi đã trở lại, nhưng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra hướng đi ở Huyết tộc ở vùng lân cận.” Osborne dẫn dắt Quân đoàn Thập Hoang Giả cũng chờ đợi suốt một đêm, hắn trầm giọng nói: “Chung Lôi tiên sinh, có phải bên tình báo đã xảy ra vấn đề không?”
“Chắc chắn không phải, không thể nào xảy ra vấn đề.”
Mấy người phía sau, sắc mặt Trần Ngự ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: “Tin tức tình báo không có vấn đề gì, Liên Bang bọn ta cũng có người luôn túc trực ở một số lối ra của khu vực kết giới Huyết tộc.”
“Có người nhìn thấy một lượng lớn Huyết tộc trung và cao cấp đã rời khỏi địa điểm tập kết vào buổi tối hôm qua, đồng thời cũng xác nhận trong đội ngũ có rất nhiều huyết rối cấp 5, số lượng ít nhất là 20.”
20 sinh vật cấp 5.
Nghe đến đây, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.
Áp lực quá lớn.
Sinh vật có sức mạnh như vậy tương đương với một thảm họa cho bất kỳ nơi ẩn núp nào.
Osborne nhất thời không hiểu: “Nếu tình báo không có vấn đề, tại sao nhóm Huyết tộc lại biến mất? Trời sắp sáng rồi.”
Mọi người im lặng một lúc.
Không ai có thể trả lời những câu hỏi mà Osborne đặt ra.
Ai ai cũng cảm thấy kỳ quái.
“Khụ khụ.” Chung Lôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người: “Các ngươi có nghĩ rằng Phương Hằng có khả năng một mình quét sạch đội truy kích của bọn chúng không?”
“Hả?”
Trần Ngự và Osborne nhìn nhau.
“Chuyện này…”
Đêm qua, Chung Lôi mang theo một lượng lớn dược liệu và một số lọ thuốc chiến thần vừa được chế tạo vội vã trở về trụ sở chính của Quân đoàn Thập Hoang Giả, sau đó hắn lại tập hợp toàn bộ các NPC của Quân đoàn Thập Hoang Giả để đẩy nhanh tiến độ làm việc mà không màng đến tiêu hao và chi phí.
Mãi cho đến một tiếng trước, họ mới tiến hành cải tạo kết nối lại thiết bị xé không gian chi nhánh ban đầu được đặt tại trụ sở chính của Quân đoàn Thập Hoang Giả, làm cho nó kết nối với thiết bị xé không gian chính loại lớn mới, mở ra triệt để thông đạo dịch chuyển với thế giới bên ngoài.
Sau khi nghe tin rằng Quân đoàn Thập Hoang Giả sắp bị bộ phận chủ lực của Huyết tộc tấn công, Trần Ngự lập tức mang theo một nhóm người chơi tinh anh của Liên Bang thông qua thông đạo dịch chuyển tới chi viện.
Mọi thứ đã sẵn sàng, vũ khí chùm năng lượng đã được sạc đầy hoàn tất, phòng thủ xung quanh nơi ẩn núp đã được tăng cường khẩn cấp, chỉ chờ Huyết tộc lao tới và chiến đấu với đối phương đến chết.
Hiện tại, lại nói với bọn họ rằng kẻ địch đã bị đội ngũ được phái đi quấy nhiễu giết sạch sao?
Có phải hơi khoa trương không?
Một số người rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như là Phương Hằng thì nói không chừng thật sự có thể làm được.
Trần Ngự vò đầu bứt tóc, toàn bộ khu bảy mà bọn họ tốn bao nhiêu công sức lại bị Huyết tộc đè xuống đất đánh, một mình Phương Hằng có thể gánh vác đội ngũ chủ lực của Huyết tộc sao?
“Suy nghĩ này của ngươi có vẻ hơi không thực tế nhỉ?”
Chung Lôi nhìn Trần Ngự, thầm nghĩ ngươi vẫn có thể nói ra ba từ ‘không thực tế’ này từ miệng mình sao?
Nếu nói không thực tế thì việc Liên Bang của ngươi và Quân đoàn Thập Hoang Giả trộn lẫn với nhau mới gọi là không thực tế đó.
Chung Lôi vẫn không hiểu nổi.
Tại sao tình cảm giữa Phương Hằng và Liên Bang đột nhiên tốt như vậy? Lại còn vội vàng qua đây chi viện cho Quân đoàn Thập Hoang Giả?
Đuổi cũng không đi.
Trần Ngự nhiệt tình quá mức khiến Chung Lôi cảm thấy có gì đó không ổn nên luôn đề phòng.
Trần Ngự cũng không thể hiểu tại sao lâu như vậy Huyết tộc vẫn chưa tới.
Hắn chỉ có thể nói: “Được rồi, ta sẽ thử liên lạc lại với Phương Hằng xem sao.”
Nói xong, Trần Ngự thử gửi tin nhắn cho bạn tốt Phương Hằng thông qua radio cầu sinh.
Vốn là Trần Ngư cũng không ôm quá nhiều hi vọng, cảm thấy tin nhắn này có khả năng như đá chìm xuống biển giống trước đây, không ngờ rằng sau khi gửi đi nửa phút thì đối phương đã trả lời.
‘ Phương Hằng: Tất cả đều thuận lợi, ta đang trên đường trở về trụ sở chính, đối phương có hơn hai trăm Huyết tộc cao cấp và hơn một ngàn Huyết tộc trung cấp, ta dự kiến 15 phút nữa sẽ đến nơi, chuẩn bị nghênh chiến’.
Trần Ngự lập tức vui mừng.
“Nhắn lại rồi! Hắn nói mười lăm phút nữa!”
Mọi người đều bị sốc.
“Mau! Thông báo xuống dưới, nửa tiếng nữa Huyết tộc sẽ xâm nhập, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đừng lơ là cảnh giác.”
“Rõ!”
Trần Ngự lập tức thông báo tin tức của Phương Hằng thông qua radio cầu sinh, sau đó hắn lại gửi một tin nhắn tới.
Trần Ngự: Bọn ta đã cường hóa phòng ngự của nơi ẩn núp, và đã bố trí sẵn pháo năng lượng và một lượng lớn thuốc nổ, ta còn nghĩ cách lấy được một ít thuốc tiêm khắc chế Huyết tộc từ phía Huyết tộc Ngày Tận Thế, nó có thể làm suy yếu cường độ của Huyết tộc một chút.