Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 768 - Chương 770: Chuẩn Bị Tái Sinh

Chương 770: Chuẩn bị tái sinh

“Thăng cấp? Vì sao thăng cấp lại cần linh hồn cấp cao?” Lý Thiếu Cường nhất thời không có bất cứ phản ứng, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hằng với vẻ mặt kỳ quái: "Chẳng lẽ, ngươi đã ... chạm ngưỡng rồi sao?"

“Đúng vậy, nhiệm vụ thăng cấp của Vong linh học sơ cấp, cần phải hấp thụ rất nhiều linh hồn cường độ cao, không ngờ lại đắt như vậy.”

Phương Hằng cảm thán.

“Này……”

Nghe Phương Hằng nói, Lý Thiếu Cường cũng bị làm cho á khẩu hoàn toàn.

Hắn thở dài một hơi: “Phương Hằng, Giọng điệu này của ngươi khiến ta muốn đập cho ngươi một trận…….nếu như đánh không lại……..”

Dựa vào cái gì chứ!

Mới chỉ qua có vài ngày, hắn đã bắt đầu thăng cấp rồi?

Khoảng cách giữa người với người vì sao lại có thể lớn đến như vậy!

Từ đầu đến cuối, Đàm Sóc đứng bên cạnh không nói một lời.

Hắn đã hoàn toàn rơi vào suy nghĩ của riêng mình.

Kể từ lần cuối cùng gặp người cố vấn của Dickie, trong hai ngày qua ngày nào hắn cũng đến Bệnh viện Liên Bang để được bác sĩ tâm lý điều trị.

Hôm nay gặp được Phương Hằng, thật không dễ dàng gì tinh thần mới vũng vàng được một chút lại lần nữa bị làm cho vỡ vụn.

So với Phương Hằng mới tiếp xúc với Vong linh học được vài ngày, bọn họ đều đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, thậm chí còn chưa chạm tới ngưỡng của sơ cấp …

Trong lòng Lý Thiếu Cường cũng thở dài thườn thượt, tự hỏi vừa rồi tại sao phải hỏi lại câu hỏi ngu ngốc đó.

Nhìn Đàm Sóc rơi vào trầm tư ở bên cạnh, Lý Thiếu Cường cũng có cảm giác đồng cảm sâu sắc, vỗ vỗ vai Đàm Sóc, thấp giọng an ủi: “Đừng so đo với hắn, hắn là một tên quái đản.”

Phương Hằng biết bản thân hơi khoa trương rồi, cũng không giải thích thêm, chỉ hỏi lại: “Không còn cách nào khác sao?”

Lý Thiếu Cường lại bắt đầu suy nghĩ: “Phương Hằng, theo lý mà nói, bọn ta có thể giúp ngươi xin điểm chủ thần từ cấp trên, nhưng cần thời gian, liên quan đến điểm chủ thần, hơn nữa ngươi vẫn là thành viên ngoài Liên Bang, độ khó hơi cao, không chắc có thể được thông qua…...”

“Thôi bỏ đi.”

Phương Hằng hiểu rất rõ sự quý giá của điểm chủ thần.

Tài nguyên bình thường còn dễ nói, một khi liên quan đến loại tài nguyên có tính linh hoạt cao như điểm chủ thần, cho dù Liên Bang mắt nhắm mắt mở không nhúng tay vào, cũng sẽ phải trả một khoảng lớn 'thuế giao dịch trò chơi'.

Ngay cả khi thế giới thực ngay lúc này có thể gặp phải một cuộc khủng hoảng lớn, Liên Bang sẵn sàng cung cấp cho hắn một điểm chủ thần, vậy vẫn cần phải trải qua tầng tầng lớp lớp các loại đăng ký và phê duyệt.

Thật sự là quá chậm.

Phương Hằng chuẩn bị đi tìm Dickie hỏi thăm một chút.

Vị học giả Thần bí học kia mặc dù có chút thích lên mặt dạy đời, nhưng dáng vẻ vẫn rất ôn hòa.

"Đi, chúng ta đi tìm Dickie tiên sinh, hắn nghiên cứu sách Vong linh học mấy trăm năm, có thể sẽ có biện pháp khác ."

"Bây giờ? Phương Hằng, ta đề nghị chúng ta vẫn nên là đổi lại thời gian đi, vào thứ tư thứ năm hàng tuần Dickie đạo sư đều không tiếp khách. khoảng thời gian này là khoảng thời gian đọc sách cố định của hắn, chúng ta tốt nhất vẫn là không nên quấy rầy hắn vào lúc này."

"Không có thời gian để trì hoãn nữa rồi, cứ đi thử một chút xem sao."

Nhìn thấy Phương Hằng kiên trì như vậy, hai người Lý Thiếu Cường chỉ có thể yên lặng dẫn Phương Hằng cùng đi đến phòng sách của Dickie.

...

Dưới sự hướng dẫn của Lý Thiếu Cường, Phương Hằng đi tới trước của phòng sách nơi Dickie đang ở.

Ngoài cửa, hai tên phục vụ Vong linh học ngăn ba người lại.

Tên phục vụ nói: "Xin lỗi, hai vị, Dickie tiên sinh đang đọc sách ở trong thư phòng, không tiện gặp mặt hai vị, kính xin hai ngày sau lại đến."

"Ta đã nói rồi mà."

Lý Thiếu Cường buông lỏng tay, trưng ra biểu cảm lẽ đương nhiên là vậy: "Phương Hằng, chúng ta vẫn là ngày khác hẳn tới."

Không đợi Phương Hằng trả lời, tên phục vụ nhìn về phía Phương Hằng: "Ngươi là Phương Hằng tiên sinh sao? Dickie đạo sư có nhắc về ngươi, nếu như ngươi có chuyện tới tìm hắn, có thể dẫn ngươi vào."

"Thật rất cảm ơn, vậy thì phiền ngươi dẫn ta vào, cảm ơn."

Ánh mắt Phương Hằng sáng lên, hắn vừa nói nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thiếu Cường,

"Ta đã nói rồi, Dickie tiên sinh rất sẵn lòng chỉ bảo hậu bối."

"Này..."

Lý Thiếu Cường nhất thời cứng họng.

Hắn trơ mắt nhìn Phương Hằng được tên phục vụ dẫn vào trong phòng.

"Mẹ nó, trò chơi này thật sự quá nhạt nhẽo."

...

"Là Phương Hằng."

Bên trong thư phòng, Dickie thấy Phương Hằng chủ động đến đây tìm hắn, tâm tình vô cùng cao hứng.

Hắn đặt cuốn sách đã xem một nữa xuống: "Thế nào? Công chuyện trong trò chơi xử lý xong rồi sao?"

"Dickie tiên..."

"Hử?"

Thấy ánh mắt Dickie có chút không vui, Phương Hằng lập tức phản ứng kịp thời, sửa lại nói: "Dickie sư phụ."

Sắc mặt Dickie trở nên ôn hòa, hắn gật đầu lia lịa: "Ừ, ngồi xuống, không cần câu nệ."

Phương Hằng ngồi vào vị trí đối diện Dickie.

Cả phòng khách rất lớn, tất cả ba mặt vách tường đều là giá sách cao cao, phía trên chất đầy sách.

"Dickie sư phụ, ta ở trong trò chơi gặp phải một chút phiền toái, muốn nhờ sư phụ chỉ giáo.

"Ừm, học tập là cả một quá trình dài đằng đẵng, Vong linh học so với các ngành học khác càng dài hơn, ở trong quá trình này chúng ta thường xuyên gặp phải phiền toái, không cần lo lắng, làm thầy của ngươi, ta sẽ chỉ dẫn ngươi tiến về phía trước, giống như những gì ta và ngươi đã từng nhắc tới, có bất cứ vấn đề gì đều có thể tới tìm ta."

Bình Luận (0)
Comment