Hắn đã thiếu Dickie một cái nhân tình rồi, nhiều thêm một cái nữa thì đã làm sao?
"Không cần phải khách khí."
Sư phụ, xưng hô thế này cũng đã khiến tâm tình Dickie vô cùng thỏa mãn, hắn cầm lấy cái chuông trên bàn sách lắc lắc.
Ngoài cửa, một gã phục vụ sau khi nghe được tiếng chuông đẩy cửa đi vào.
"Đi, giúp ta đem sách cầu nguyện ở tầng sáu xuống đây."
"Vâng, đạo sư."
Phục vụ cung kính gật đầu, đi tới một bên đẩy cái thang.
Trong lòng Phương Hằng cảm thấy vững vàng hơn rồi.
Nâng Vong linh học tăng lên cấp độ sơ cấp, hồi sinh Hella là hoàn toàn có thể!
Thậm chí còn có thể suy nghĩ một chút đến vấn đề khống chế Hella!
Tranh thủ lúc người phục vụ dời ghế đến lấy sách trên giá, Phương Hằng tiếp tục hỏi: "Còn nữa sư phụ, ta có nói với ngươi về nhiệm vụ chính, nếu như ta làm cho người chết sống lại, ta có thể tìm cách nào đó để kiểm soát người đó không?”
“Nó chỉ giới hạn trong lý thuyết, trên thực tế, rất khó để đạt được điều này thông qua chiêu hồn thuật, ngay cả khi thể xác và linh hồn hoàn toàn phù hợp, linh hồn của người đó vẫn là bị tổn thương rồi.”
"Muốn hoàn toàn khống chế được, yêu cầu thi thuật giả phải có năng lực tinh thần vững vàng, chỉ dựa vào Vong linh học sơ cấp vẫn còn quá khó khăn."
Dickie suy nghĩ một lúc, bổ sung thêm: "Ta cho rằng chọc giận linh hồn của người đó là một lựa chọn không tồi, một linh hồn bị tổn thương rất dễ bị cảm xúc điều khiển, người đó sẽ trở thành con rối của sự tức giận và phá hủy mọi thứ."
"Cảm ơn sư phụ."
Phương Hằng khiêm tốn cảm ơn.
Hắn hiểu rồi.
Khống chế Hella coi như xong.
Thay đổi sách lược, sau khi hồi sinh Hella dẫn dụ nàng chiến đấu với Huyết tộc.
"Ừ, nhất định phải cẩn thận, như ngươi nói, cấp độ tinh thần Hella cũng không thấp, cẩn thận đừng để sự điên cuồng của nàng làm ảnh hưởng."
"Ta hiểu rồi, sư phụ, ta sẽ cẩn thận."
...
Rời khỏi phòng sách.
Hai người Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc vẫn còn đang đợi ở cửa.
Nhìn thấy Phương Hằng từ bên trong đi ra ngoài, Lý Thiếu Cường tò mò hỏi: "Như thế nào rồi?"
Phương Hằng gật đầu, giơ ngón tay cái lên với hắn: "Làm xong rồi."
Gì? Thật làm xong rồi?
Lý Thiếu Cường sửng sốt lắp bắp.
Dickie đạo sư sẽ không thật hào phóng như vậy chứ? Giá trị 12 ngàn điểm Chủ Thần cứ nói cho là cho liền?
Trong lúc chần chừ, bọn họ thấy một gã phục vụ kéo một chiếc xe kéo nhỏ ra khỏi phòng sách.
Trên xe kéo còn có một chồng sách dày cộp, thoạt nhìn đã có tới hơn năm sáu mươi cuốn.
"Phương Hằng tiên sinh, xin hỏi những sách này tạm thời để trong phòng của ngươi có được không?"
"Đương nhiên rồi, cám ơn nhiều."
Lý Thiếu Cường chỉ vào những cuốn sách được đóng gói trang nhã trên chiếc xe kéo nhỏ nói: "Phương Hằng, này... những thứ này là?"
"Chà, đây là những cuốn sách cầu nguyện mà sư phụ Dickie đã cho ta mượn. Một số linh hồn đặc biệt cấp cao được phong ấn trong đó, cảm ơn các ngươi đã vất vả giúp ta, tiếp theo ta tự làm là được rồi, thật ngại quá, phía bên Khu 7, các ngươi cũng biết đấy, ta thật sự rất bận, ta đi trước đây."
Nói rồi, Phương Hằng vội vàng đi theo bước chân của người phục vụ phía trước.
"Này..."
Lý Thiếu Cường vội vàng quay đầu lại nhìn về Đàm Sóc đang ở phía sau.
Sư phụ!
Hắn mới vừa rồi gọi Dickie là sư phụ sao?!
Mặc dù không có nói chuyện, nhưng Lý Thiếu Cường đã dùng ánh mắt biểu đạt tất cả rồi.
Đàm Sóc nhìn vào mắt của đối phương, yên lặng gật đầu.
Giờ khắc này, Lý Thiếu Cường đột nhiên cảm nhận được hết thảy mọi thứ đều trở nên hợp lý rồi.
Người thừa kế!!!
Chỉ có người thừa kế mới có thể có đãi ngộ như vậy!
Dickie đạo sư đã chọn Phương Hằng làm người thừa kế của hắn rồi?!
Lý Thiếu Cường không biết nên nói gì nữa, thậm chí trong một khoảnh khắc có chút choáng váng.
Đại đạo sư Dickie.
Nghe nói hắn đã hơn năm trăm năm không có tuyển chọn người thừa kế rồi.
Hắn lại có thể lựa chọn một người mới tiếp xúc với Vong linh học được mấy ngày như Phương Hằng...
"Đừng suy nghĩ nữa."
Lần này, vẫn là Đàm Sóc vỗ vai Lý Thiếu Cường.
Hắn đã chấp nhận thực tế này: “Thôi nào, kết thúc rồi, nghĩ về nó cũng chẳng ích gì.”
Lý Thiếu Cường bình tĩnh lại, hỏi: "Có cần báo cáo cấp trên không?"
“Ừm,” Đầm Sóc gật đầu, vẫn như một giấc mơ tan vỡ: “Cấp trên hẳn là cũng đã nhận ra điều này, có điều vẫn là nên báo cáo lại.”
Năm giờ sau.
Dưới Huyết tộc Thần Thụ Angitas.
Hai tay Atina cầm ấn.
Những quả đỏ treo trên cành của Angitas được bao phủ bởi lớp lớp dày đặc những câu thần chú.
Atina đặt dấu ấn xuống, cau mày.
Nàng chắc chắn rằng Mombo đã chết
Đã chết hoàn toàn.
"Cái tên ngu ngốc..."
Atina đã từng nghĩ tới việc Mombo có thể thất bại, nhưng nàng không nghĩ tới Mombo lại có thể chân chính mà chết đi như thế này, ngay cả Angitas cũng không có cách nào làm cho hắn sống lại.
Rốt cuộc là đã gặp phải cái dạng phiền phức gì?
Còn cả người kia nữa.
Phương Hằng.
Là hắn làm sao?
Atina ý thức được rằng kẻ địch này có chút khó giải quyết hơn so với nàng nghĩ.
Lần sau gặp Thấn Vương đại nhân phải nhắc nhở hắn điều này mới được, phải nhanh chóng giải quyết rắc rối tiềm ẩn này càng sớm càng tốt.
Atina cũng không muốn tự mình mạo hiểm đi điều tra.
Đang suy nghĩ, phía sau lưng có một âm thanh vang lên.
"Atina, thì ra là ngươi ở đây, ta tìm ngươi được một lúc rồi."
"Có chuyện gì?"