Mắt nhìn theo người lính rời đi.
Các chỉ huy của nhiều đoàn đội trong Liên Bang khá khó chịu, lại nhỏ giọng thảo luận.
"Chết tiệt! Còn muốn trực tiếp chiến đấu với Huyết tộc? Hắn lấy đâu ra tự tin đó? Đợi xem đến lúc bọn họ thua rồi thì phải giải thích với cấp trên ra sao!"
"Chậc, lần này để bọn họ nắm quyền chỉ huy, hiện tại chúng ta đều làm hậu cần?"
"Hiện tại ta có hơi muốn nhìn bọn họ bị Huyết tộc quét sạch..."
"Chúng ta càng nhường, bọn chúng càng đặt đằng chân lên đằng đầu, Trần Ngự, ngươi còn muốn tiếp tục nhịn sao? Theo ta thấy, chúng ta rút lui là xong."
Cốc Đông Duyên là lão làng của Liên Bang phía Đông, lời nói của hắn rất có trọng lượng.
Thấy mọi người đang cãi nhau ầm ĩ, đoàn đội có chút mất đoàn kết, không khỏi thở dài trong lòng.
Cốc Đông Duyên tiến lên trước một bước, nhìn Trần Ngự và nói: "Trần Ngự, cấp trên cử ngươi đi lãnh đạo vì họ tin tưởng vào năng lực của ngươi, và chúng ta cũng sẵn sàng tin tưởng ngươi, chúng ta biết rằng ngươi đang có kế hoạch gì đó bí mật, nhưng mọi người bây giờ ta rất bất an, ngươi có thể cho chúng ta biết kế hoạch của ngươi không? Để chúng ta cũng được vững dạ an lòng?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đồng thời im lặng, đồng thời nhìn Trần Ngự, chờ đợi hắn phản ứng.
Trần Ngự vẫn im lặng, nhìn xung quanh đám người một lượt.
Hắn thầm chua xót trong lòng.
Vững dạ?
Đừng nói những người này, trong lòng hắn cũng rất hoang mang!
Có thể kiên trì đến bây giờ, chính là nhờ vào sự tin tưởng với Phương Hằng đã được tích lũy trong thời gian dài!
"Đừng cuống, chúng ta cứ chờ đi, sắp rồi."
Trần Ngự sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu nói: "Ta có thể cam đoan với các ngươi, hôm nay chính là thời điểm quyết định thắng bại, bất luận là Huyết tộc hay là thế giới đất hoang, người thắng cuộc cuối cùng đều sẽ là Đông Liên Bang chúng ta."
"Ta có thể nói những gì tối hôm qua bố trí chiến thuật đã sớm an bài, ta nhắc lại một lần nữa, lần này lúc chiến đấu với Huyết tộc, điều quan trọng nhất chính là bảo toàn thực lực, chúng ta ở bên lề ứng phó, chờ thời cơ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào."
Các chỉ huy đoàn trưởng lại nhìn nhau.
Qủa nhiên, Trần Ngự đã chuẩn bị tốt kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.
"Đối mặt với thời khắc nguy hiểm mà vẫn có thể bình thản như vậy, ta tin rằng mình không nhìn lầm người." Cốc Đông Duyên nghe thấy những lời này thì gật đầu, sau đó quay lại nhìn các chỉ huy Liên Bang.
"Mọi người đều nghe Trần trưởng quan nói rồi, hãy bình tĩnh đừng nóng vội, chúng ta đã nhịn đến bây giờ rồi, có đợi thêm một chút cũng không quan tâm, càng là thời điểm nguy cấp chúng ta càng phải cẩn thận tỉ mỉ, đừng để người của mình rối loạn trước."
Thấy sự tức giận của mọi người dần lắng xuống, Trần Ngự cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bình thản?
Trần Ngự trong lòng thầm nghĩ ta cũng không muốn bình thản như vậy!
Thật không biết hiện tại Phương Hằng đang mưu tính cái gì!
Cũng may, hôm nay là ngày hẹn cùng với Phương Hằng ra tay.
Nếu như tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ hắn sẽ bị mấy người chỉ huy của Đông Liên Bang dẫn đầu nổi dậy trước.
Trần Ngự chỉ có thể hy vọng rằng kế hoạch của Phương Hằng diễn ra suôn sẻ.
"Trần trưởng quan, chúng ta gặp rắc rối rồi."
Trần Ngự đang thầm cầu nguyện trong lòng thì một tinh anh Liên Bang vội vã chạy đến.
Hắn thì thầm vào tai Trần Ngự.
"Trần trưởng quan, lô vật tư mà chúng ta vừa mới đưa tới điểm tiếp tế liền bị người của Bắc Liên Bang chặn lại, bọn họ nói đây là tình hình thời chiến cấp bách, tất cả ưu tiên cho chiến đấu, lô vật tư này đang cần gấp, vì vậy đã tiếp quản ngay lập tức..."
Trần Ngự khẽ nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Người của Tạ Quân Hào càng ngày càng làm quá mức, rõ ràng mọi người đều lâm vào cảnh khó khăn, trước đây xin bọn họ tiếp tế thì cũng thôi đi, hắn đều đã cố gắng hết sức để thỏa mãn.
Thật không ngờ, họ vẫn còn chưa hài lòng.
Bây giờ còn bắt đầu cướp trắng trợn nữa.
Cho dù là thời điểm cùng Huyết tộc lần đầu tiên quyết chiến, Bắc Liên Bang vẫn là lần nào cũng thăm dò giới hạn của họ, dùng mọi cách tranh đoạt quyền lực.
Một số chỉ huy nơi ẩn núp khác lúc đó đang sắp xếp việc triển khai chiến đấu trong tương lai nên không nghe thấy điều này, nếu không họ sẽ lại chửi rủa một lần nữa.
Trần Ngự cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thôi vậy, đã chịu đựng bao nhiêu lâu rồi, đợt sóng này sẽ tiếp tục chịu đựng.
Chịu đựng bọn họ một lần nữa!
Trần Ngự phất phất tay, đang muốn bảo người chơi lui ra ngoài, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Vật tư? Chờ một chút, ta nhớ rõ tối hôm qua chúng ta cần vật tư đều đã chuẩn bị xong, ngươi nói lô vật tư nào?"
"Là vật tư cất ở điểm tập kết tạm thời số 3, dự kiến sáng nay sẽ giao tới. Bởi vì trên đường vận chuyển có chút trục trặc, nên đến chậm một chút, vừa mới tới điểm tập kết chuẩn bị chiến đấu."
Điểm tập kết tạm thời số 3? !
Trái tim Trần Ngự như lỡ một nhịp.
Không xong rồi!
Hắn nhớ ra rồi.
Lô vật tư này là thứ mà Phương Hằng muốn!
Ngoài ra còn có một số hộp kim loại kỳ lạ bên trong.
Để tìm được chúng, Liên Bang cũng đã tốn không ít công sức.
Loại hộp đen này rất kỳ quái, nó là một đạo cụ vô cùng đặc biệt, không thể vận chuyển qua thông đạo dịch chuyển, cho nên bọn họ chỉ có thể vận chuyển bằng tay từ khoảng cách xa.
Trần Ngự lòng thầm nghĩ tiêu thật rồi.
Hắn không biết kế hoạch cụ thể của Phương Hằng, nhưng tính toán thời gian, bây giờ Phương Hằng có lẽ cũng gần như đã đi lấy lại vật tư rồi.