“Ừ... Đúng, còn phải tiếp viện…”
Phương Hằng sờ cằm một cái.
Cân nhắc đến trận chiến lâu dài, việc cung cấp đạn dược rồi lương thực cho người chơi thật sự khá phiền phức.
Lỡ như đang quét tới một nửa thì đói hoặc là hết đạn thì biết làm thế nào?
Phương Hằng quay đầu nhìn Trần Ngự rồi nói: “Số lượng Huyết tộc rất nhiều nên ta phải chuẩn bị cho một trận chiến lâu dài. Chúng ta phải liên lạc với Từ Hồng Đào để bảo hắn nghĩ cách vận chuyển đạn dược tới.”
Hả?
Tạ Quân Hào nghe vậy thì cảm thấy khá ngạc nhiên, theo đó là một nụ cười gượng.
Phương Hằng thật sự không xem Huyết tộc là người.
Hiện tại bọn họ đang ở trong tổng bộ nội địa Huyết tộc, hắn thật sự cho rằng việc vận chuyển vật liệu tới dễ dàng như vậy sao?
Trần Ngự cũng sững sờ một chút.
Hết đạn ư?
Không đến nỗi đó chứ?
Trong lúc Phương Hằng đang say sưa với việc càn quét lạ.
Tư Không Mậu ở khu năm của Zombie Ngày Tận Thế cũng phát hiện ra vấn đề.
Sau khi mấy tên Hầu tước Huyết tộc rời khỏi khu năm thì cũng không thấy trở về nữa.
Thậm chí cách đây không lâu, khắp nơi ẩn núp của Huyết tộc cũng đã chọn thế phòng thủ với bên ngoài.
Càng kỳ lạ hơn là, Liên Bang cũng chọn thế phòng ngự giống như vậy, họ không ngừng củng cố ở bên ngoài nơi ẩn núp tạm thời.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Những Huyết tộc đang không ngừng vận chuyển tài nguyên quặng sắt tới khu năm, hơn nữa chúng còn không để bất kỳ ai đến gần…
“Huyết tộc, vẫn chưa đáng tin…”
Trong lòng Tư Không Mậu dấy lên một cảm giác bất an khác thường.
Hắn quyết định nhanh chóng tiến tới chỗ nhà kho của Huyết tộc ở phía dưới.
Trước mắt, vì lý do an toàn nên hắn quyết định chọn cách đảm bảo hơn.
...
Làn sóng Huyết tộc liên tục tiến vào trong hang đá nằm ở tầng năm dưới đất suốt cả ngày.
Mãi đến ba giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, đám Huyết tộc mới ngừng xuất hiện.
Nhìn cửa hang đá không còn đám Huyết tộc xông ra nữa, những người chơi Liên Bang cũng không hề cảm thấy vui sướng khi giành thắng lợi, mà thay vào đó là họ bày ra tư thế chiến đấu máy móc.
Việc càn quét đám quái vật cường độ cao, mấy khoảng nửa ngày nửa đêm!
Ban đầu thì khá ổn, nhưng kéo dài trận chiến đến tận lúc này, trạng thái tinh thần của những người chơi đã nhanh chóng đạt đến giới hạn.
Tạ Quân Hào gắng gượng uống một ngụm cà phê, rồi ra lệnh cho tiểu đội tiếp tục cảnh giác, sau đó hắn dùng nhìn chỉ huy Trần Ngự với ánh mắt dò xét.
Từ tận đáy lòng, Tạ Quân Hào cảm thấy rất khâm phục Phương Hằng.
Nói được là làm được.
Hắn thật sự dặn dò người ta vận chuyển vật liệu từ một chỗ rất xa tới tận tổng bộ.
Trong đó có bao gồm các hòm rương cà phê và bánh quy khô.
Thật sự không xem Huyết tộc là người!
Dĩ nhiên điều khiến Tạ Quân Hào khâm phục nhất vẫn là thủ đoạn của Phương Hằng.
Hắn thật sự có thể kiểm soát số lượng Huyết tộc, dẫn dụ từng đợt đến rồi lần lượt tiêu diệt sinh lực đám Huyết tộc.
Rốt cuộc là sao hắn có thể làm được chứ?
Chịu đựng lâu như vậy, trong đôi mắt của Trần Ngự cũng đã hiện lên đầy tia máu.
Thấy Tạ Quân Hào đang liếc mắt nhìn hắn thì hắn có chút ngây người, sau đó hắn chớp mắt một cái, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tạ Quân Hào không biết phải làm sao, đành dùng cằm ra hiệu với Phương Hằng.
“Có phải đã kết thúc rồi không?”
Hả...
Lúc này Trần Ngự mới ý thức được rằng hóa ra đã qua một khoảng thời gian mà đám Huyết tộc vẫn chưa tiếp tục xuất hiện.
Vì vậy hắn quay đầu nhìn sang Phương Hằng đang đứng kế.
“Ách…”
Vẻ mặt của Trần Ngự cứng đờ.
Lúc này trông Phương Hằng không hề có chút mệt mỏi, ngược lại còn là dáng vẻ thần thái rạng rỡ, nhưng trong mắt hắn lại chất chứa một sự mất mác và mong đợi.
Tới thêm một chút nữa đi!
Lúc này Phương Hằng đang nhìn chằm chằm vào cửa hang đá, trong lòng hắn vừa mong đợi vừa lo lắng.
Hơn nửa ngày sau, hắn đã quét được khoảng chừng một nghìn chín trăm tinh thạch tiến hóa cấp một!
Chỉ còn thiếu một trăm rưỡi tinh thạch tiến hóa là có thể thăng cấp rồi!
Đã qua một thời gian lâu như vậy, cuối cùng ánh sáng ban mai của việc thăng cấp cũng đã đến!
Nhưng mà lại thiếu mất một trăm rưỡi, không có Huyết tộc để càn quét!
Tức thật!
“Khụ khụ…”
Trần Ngự ho nhẹ một tiếng, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Phương Hằng, có phải đã kết thúc rồi không?”
“À… Gần như là vậy.”
Phương Hằng thầm thở dài trong lòng.
Bọn hắn đã đợi khoảng chừng mười lăm phút, xem ra đám Huyết tộc sẽ không đến tiếp nữa.
Trên thực tế, việc có thể càn quét đến bây giờ đã khiến Phương Hằng rất bất ngờ rồi.
Vốn di, Phương Hằng cảm thấy chỉ có thể lừa đám Huyết tộc cùng lắm là hai ba tiếng.
Không ngờ Atina lại đáng tin như vậy.
“Nghỉ ở tại chỗ một chút, một lát nữa sẽ có đám Huyết tộc đợt cuối cùng, ta tự đi dẫn bọn chúng tới.”
“Đã rõ!”
Phương Hằng quyết định đi tới đại sảnh dịch chuyển một mình để quan sát tình hình.
Sau khi biến thành Hình thái con dơi thì Phương Hằng lại quay về đại sảnh dịch chuyển ở tổng bộ Huyết tộc.
Bên trong đại sảnh, mọi thứ đều bình thường.
Để ý thấy Phương Hằng đến, một tên Huyết tộc cấp cao bước tới hành lễ với Phương Hằng: “Hầu tước đại nhân!”
“Ừ.”
Phương Hằng khẽ ừ một tiếng rồi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.
Các Huyết tộc đang đứng bảo vệ ở trong đường hầm một cách án bộ tựu ban.
Chỉ thiếu mỗi Atina.
Và cả thông đạo dịch chuyển.
Thông đạo dịch chuyển dẫn tới Huyết Tộc Ngày Tận Thế đã đóng.
Phương Hằng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với thông đạo dịch chuyển vậy?”