So sánh với trước khi tiến vào khu bảy, tinh thần lực của Phương Hằng tăng trưởng dồi dào, có thể duy trì vận hành Cuốn sách người chết thời gian lâu hơn.
Theo như ước tính của Phương Hằng, hắn có thể duy trì sử dụng Cuốn sách người chết khoảng năm tiếng.
Mà lực lượng gợn sóng của Cuốn sách người chết giải phóng ra là một loại gần như là sát thương thành vùng mang tính phạm vi.
Trên lý thuyết chính là thể linh hồn càng nhiều càng tốt!
Chỉ có điều…
Ánh mắt của Phương Hằng di chuyển đến hai người đồng đội đang ngồi co quắp trên đất.
Hai người đồng đội trước mắt này đã không chống trụ nổi nữa rồi.
Lý Thiếu Cường ngồi trên mặt đất, một tư thế rất mặc kệ đời.
Nhìn thấy ánh mắt Phương Hằng ném đến, trong lòng hắn cũng cười khổ theo.
Ánh mắt này của Phương Hằng là có ý gì?
Hắn tưởng rằng ai cũng giống hắn, rõ ràng là một Vong linh học Giả, nhất định phải làm cho giống một cái khiên thịt thể lực vô hạn?
Lý Thiếu Cường liên tiếp khoát tay xin tha: “Phương Hằng, ta không được rồi, thực sự không chạy nổi rồi,ta cũng không phải là học cái này, năng lực có hạn, ngươi thông cảm.”
Nhìn Lý Thiếu Cường bộ mặt khổ cực, Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ.
Bất lực, khống chế Cuốn sách người chết cần tập trung tinh thần duy trì thi pháp, hắn cũng không cách nào tự mình chạy đi câu quái, lại cộng thêm bên trong mê cung mở rộng theo mọi hướng, có khi vận may không tốt có khả năng phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể gặp được thể linh hồn sơ cấp từ dưới đất bay lên.
“Không có cách nào khác sao?”
“Có cách hay không ta không nói chắc được, dù sao ta thực sự không ổn rồi.”
Lý Thiếu Cường nói rồi chỉ vào xe đẩy ở bên cạnh: “Ngươi xem, nước thánh cũng sắp bị ngươi dùng hết rồi, đúng không? Không chống trụ nổi nữa rồi.”
Quả thực.
Phương Hằng quay đầu nhìn xe đẩy ở bên cạnh.
Vẫn luôn bị đánh, cho nên sẽ nhận phải hiệu quả lời nguyền chồng chất không ngừng.
Hắn cần cách một khoảng thời gian phải sử dụng nước thánh loại bỏ hết hiệu quả lời nguyền trên người.
Thời gian dài, nước thánh trên xe tải cũng bị tiêu hao gần hết rồi.
Phương Hằng sờ cằm, đã có kinh cảm.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người.
“Hai vị, ta có một ý nghĩ không thuần thục, các ngươi xem có ý kiến gì không.”
Hử? Lại bắt đầu chỉnh hoạt* rồi à?
(*chuyện khó khăn mà người bình thường không làm được)
Lý Thiếu Cường bỗng chốc vực dậy tinh thần, ngồi thẳng người lên.
“Ngươi nói.”
Phương Hằng mím môi, sắp xếp lại suy nghĩ: “Các ngươi chạy đi kéo linh hồn hồn quả thực rất vất vả, cho nên ta cảm thấy, chúng ta có phải là có thể thuê người đi hoàn thành việc kéo quái?”
Hả?
Đàm Sóc chớp mắt hai lần, bộ mặt ngây ngốc.
Kéo quái?
Khá lắm, còn thực sự xem thể linh hồn thành thành quái vật trong trò chơi rồi nhỉ?
Nhìn ánh mắt mơ hồ của hai người, Phương Hằng tiếp tục giải thích: “Ta là nói, trong hiệp hội người nghiên cứu Vong Linh có chỗ nào giống như kiểu thị trường lao động không, chúng ta có thể thuê thêm vài người đến giúp đỡ.”
Lối suy nghĩ của Phương Hằng mạch lạc, chỉ dựa vào hiệu suất của hai người Lý Thiếu Cường có hơi chậm, không ổn lắm.
Vậy thì tăng thêm, hai mươi người cùng tiến lên thì ổn rồi chứ!
Dùng số lượng để chất đống!
Chiêu này Phương Hằng quen.
Hắn ở bên trong trò chơi thường làm như vậy.
“Phương Hằng điều ngươi nói có lẽ là trung tâm ủy thác nhiệm vụ của đại sảnh người chết bên kia nhỉ.”
Lý Thiếu Cường đại khái đã hiểu, hắn chần chừ một lát, giải thích với Phương Hằng.
“Về mặt lý thuyết hình như có thể, chúng ta có thể thuê người đến giúp ở trung tâm ủy thác bên kia, nhưng mà Phương Hằng, ngươi cũng biết, chi phí nhân lực xã hội hiện nay rất cao, hơn nữa còn có hiệp hội nghiên cứu Vong linh học giả làm người môi giới ở giữa rút hoa hồng chênh lệch.”
“Lại cộng thêm có thể tiến vào hành lang Trầm Luân cũng không phải là học giả bình thường, giá tiền thuê bọn họ một ngày cần khoảng một nghìn điểm số cống hiến, chúng ta có phải là có hơi không chịu nổi…”
Lý Thiếu Cường đang nói, bị Đàm Sóc ở bên cạnh kéo lại.
“Hử? Cái gì?”
Đàm Sóc nhắc nhở: “Nếu như Phương Hằng có thể duy trì dùng hiệu suất này bắt giữ thể linh hồn, chúng ta có lẽ vẫn có thể thu hồi vốn chứ?”
“Hả?”
“Thuê một người lao động bình thường tốn một nghìn điểm số cống hiến, một bình đóng gói thể linh hồn sơ cấp giá cả thị trường khoảng năm trăm điểm số cống hiến.”
Đàm Sóc giơ đầu ngón tay lên tính toán cho mọi người: “Trên lý thuyết, không tính tình huống vật tư hao tổn, chiêu mộ một người làm công cần bắt giữ hai thể linh hồn là có thể duy trì cân bằng thu chi, nếu như phong ấn nhiều linh hồn hơn một chút, chúng ta thậm chí có thể kiếm được số tiền nhỏ.”
Lý Thiếu Cường ngây người.
Ý gì thế?
Làm suốt nửa ngày bọn họ còn kiếm lời?
Phương Hằng cũng chớp mắt theo.
Kiếm ít tiền?
“Không đúng!”
Lý Thiếu Cường rất nhanh phản ứng lại: “Không đúng không đúng, khoản tiền không thể tính như vậy, thể linh hồn sơ cấp chỉ sau khi hoàn thành đóng gói mới có thể làm thành vật liệu thí nghiệm tiến hành giao dịch và buôn bán, trước tiên không tính tiền tiêu cho vật liệu đóng gói, bước đóng gói này nhờ người khác đến làm cũng phải tiêu tiền, đúng không?”
“Hơn nữa về mặt thời gian cũng không đủ, đóng gói một thể linh hồn làm thế nào cũng phải mất nửa tiếng, một khi có sơ suất, tốn không nửa tiếng thì không nói, vật liệu cũng có thể lãng phí, cho dù là thuê người, người khác cũng không thể hai mươi tư tiếng không ngừng đóng gói linh hồn, còn phải tính đến các loại tiêu hao lúc bắt giữ thể linh hồn.”