Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 904 - Chương 905: Tuyên Bố Ủy Thác (2)

Chương 905: Tuyên bố ủy thác (2)

Hai người Lý Thiếu Cường nhìn nhau, quay đầu nhìn một dãy gian hàng của người chơi ở phía sau.

“Ta còn cần chút đồ, phải nghĩ cách tìm người đặt mua, các ngươi làm việc trước đi…”

Tám giờ tối, đại sảnh người chết.

Mười học đồ Vong Linh tập trung ở phía trước đại sảnh ủy thác tập kết chờ.

Bọn họ đều là người chơi trong trò chơi trung cấp, trong trò chơi bọn họ đều vừa hay sinh tồn trong một quốc gia nhỏ thờ vong linh, tự nhiên mà hợp lại thành một đội.

Đổng Gia Thần là thủ lĩnh của đám người này.

Hắn vô tình phát hiện lời ủy thác khá ổn này, cho nên gọi nhóm bạn, chuẩn bị đến đây kiếm chút tiền tiêu vặt.

“Đổng Ca, giải thưởng này nhìn có vẻ cũng khá ổn, sẽ không có bẫy gì chứ?”

“Lời ủy thác mà hiệp hội Vong Linh công bố, chứng thực qua bên thứ ba, chắc chắn không có vấn đề.”

Làm việc tám tiếng, chỉ cần hành động ở ngoại vi hành lang Trầm Luân, nhiều nhất là phải đối phó thể linh hồn sơ cấp.

Hệ số nguy hiểm nhỏ, lơi nhuận khá cao, tạm thời vẫn xem như là công việc khá ổn.

“Các ngươi xem, người thuê đến rồi.”

Đám người sốc lại tinh thần ngẩng đầu nhìn, Phương Hằng dẫn theo hai người Lý Thiếu Cường đuổi đến.

Đổng Gia Thần tiến lên một bước: “Xin chào, xin hỏi ngươi là Phương Hằng? Chúng ta nhận được lời ủy thác liên quan đến hành lang Trầm Luân.”

“Đúng, là ta.”

Phương Hằng đáp lại một tiếng, hắn nhìn mười người làm công này, trong lòng thầm đánh giá một chút.

Về mặt nhân số vẫn là có hơi ít.

Tốt nhất có thể có mười lăm người, như vậy hiệu suất cày quái mới tính là cao.

Đành vậy, hôm nay thử kế hoạch trước đã, xem xem hiệu quả thực chiến thế nào.

“Ông chủ!”

Người làm công đều không có tâm tư xấu gì, phần lớn thời gian của bọn họ đều ở trong trò chơi trung cấp, rất hiếm quan tâm đến tình hình bên ngoài, cũng không nghe nói cái tên Phương Hằng, lần lượt gật đầu gọi Phương Hằng là ông chủ.

“Địa điểm ủy thác ở hành lang Trầm Luân, việc cụ thể cần làm ta sẽ nói rõ sau khi tiến vào hành lang Trầm Luân, bây giờ, chúng ta đi lĩnh vật liệu một chút trước.”

“Thật ngại quá, ông chủ đợi một chút.” Đổng Gia Thần ngăn Phương Hằng lại, hỏi: “Cho hỏi bọn ta phải đối phó thể linh hồn đúng không? Ta muốn xác nhận lại một chút, nếu như là vậy thiệt hại về thuốc và vũ khí tính thế nào?”

“Không, chúng ta không cần thuốc, cũng không cần vũ khí.” Phương Hằng lắc đầu nói: “Rất đơn giản, chúng ta đến nhà kho, lĩnh vật liệu trước.”

Nói rồi hai người Phương Hằng và Lý Thiếu Cường quay người rời đi.

Đám người Đổng Gia Thần nhìn nhau, cũng nhanh bước đi theo.

Đám người hùng hổ đi theo Phương Hằng cùng đến nhà kho đi thuê ở tầng một của hiệp hội người nghiên cứu Vong Linh.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người Đổng Gia Thần, Lý Thiếu Cường bước lên trước đẩy cửa lớn của nhà kho ra.

Cửa lớn mở ra.

Trong nhà kho, một nửa nhà kho đều là chứa đầy xe đẩy đựng bình nước thánh.

Hả? Nước thánh?

Tình huống gì thế? Đây chính là vật liệu mà ông chủ nói sao?

Cần nhiều nước thánh vậy làm gì?

Cảnh tượng này Đổng Gia Thần trước giờ chưa từng nhìn thấy, các học giả khác cũng đều vẻ mặt kì dị.

“Các vị vất vả rồi, một người đẩy hai xe, sau khi mang theo xe đẩy chúng ta sẽ trở về hành lang Trầm Luân.”

Phương Hằng giải thích một câu, chép miệng với Lý Thiếu Cường.

Được, ta làm mẫu cho các ngươi.

Lý Thiếu Cường nói rồi dẫn đầu tiến vào nhà kho, đẩy hai chiếc xe đẩy chứa thùng giấy lớn đi ra: “Đơn giản như vậy thôi, các huynh đệ, gia tăng tốc độ chút nhé.”

Đổng Gia Thần bất lực nhún vai.

“Chúng ta làm việc thôi.”

Nếu đã là sự sắp xếp của ông chủ, đám người làm công cũng không hỏi lại nhiều lần, một đoàn người hai chiếc xe kéo chứa đầy nước thánh rời khỏi nhà kho.

Hành lang Trầm Luân.

Nhìn thấy Phương Hằng đem theo người đẩy nhiều xe đẩy như vậy đến hành lang Trầm Luân, Pushy nhíu mày lại, sắc mặt có hơi cổ quái.

Lại là hắn! Phương Hằng!

Lại làm trò gì thế?

“Phương Hằng, bọn họ đều là ngươi đưa đến sao?”

“Đúng, bọn ta cùng nhau, lập một đội.”

“Lập đội? Cần phải mang nhiều nước thánh như vậy sao?”

Pushy nói, di chuyển ánh mắt lên người hai tiểu đệ Liên Bang ở phía sau Phương Hằng.

Bị cấp cao của Liên Bang nhìn chằm chằm, hai người Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc đột nhiên cảm giác áp lực rất lớn.

Bọn họ lại là một bộ dạng đã làm sai gì đó, lặng lẽ cúi đầu.

“Xin lỗi xin lỗi, bọn ta quả thực cần dùng nhiều nước thánh hơn.” Phương Hằng ra vẻ khiêm tốn: “Đạo sư Pushy, không có quy định không thể mang theo nước thánh tiến vào hành lang Trầm Luân, ngươi nói đúng không?

“Hừ, tùy ngươi.”

Pushy khẽ vung tay, đưa một thẻ gỗ cho thị giả ở bên cạnh: “Dẫn bọn họ vào.”

“Vâng, đạo sư.”

Nhìn thấy người chơi xếp thành từng hàng, kéo một lượng lớn nước thánh tiến vào nội sảnh của hành lang Trầm Luân, ngón tay trỏ của Pushy nhẹ nhàng búng lên trên mặt đất: “Phương Hằng, nhắc nhở ngươi một lần nữa, đừng có giở trò bên trong hành lang Trầm Luân, thiệt thòi chính là bản thân ngươi, làm hỏng rồi, đến lúc đó ai cũng không cứu được ngươi.”

“Sẽ không đâu, ngươi nghĩ nhiều rồi, đạo sư Pushy.”

Việc kiếm tiền, làm sao có thể nói là giở trò chứ?

Phương Hằng thầm cười trong lòng.

Về đến hành lang Trầm Luân, đá, người đẩy xe đẩy đi lên phía trước một đoạn đường, Phương Hằng lại một lần nữa triệu tập đám người dừng lại, vây quanh lại với nhau.

Phương Hằng lấy giấy bút ra, nói đại khái một lần với đám người làm công phương án câu quái ưu hóa sau.

Lúc sau, Phương Hằng thu giấy lại, nhìn một vòng quanh đám người.

“Còn có gì nghi vấn không?’’

Bình Luận (0)
Comment